Chuyển đến nội dung chính

[DAO] GIỚI THIỆU & VĂN ÁN

 GII THIỆU



Quy Tự Dao cùng hệ liệt của Lục Ngộ, là phần I của Lưỡng Đô Ký Sự, dù nội dung không hề liên quan tới nhau vì bối cảnh cách nhau đến hơn 200 năm. Những gì xảy ra ở Quy Tự Dao đặt tiền đề và tiền lệ cho Lưỡng Đô Ký Sự sau này. Không có Đường Từ và Nhu Kha, Đường Oanh và Nhan Y sẽ không thể đến được với nhau.


Về tên tác phẩm 'Quy Tự Dao' - có nghĩa đen là 'Khúc ca dao trở về', cái tên đậm màu sắc thương nhớ cố thổ. Giống với 'Lưỡng Đô Ký Sự', 'Quy Tự Dao' cũng kể hành trình về lại chốn xưa, cùng tinh thần hoài hương - hồi hương, giá trị tình thân, khắc khoải chia ly và góc nhìn của người xưa về 'nhân-lễ-nghĩa'. Quy Tự Dao vốn là tên của một thể Từ truyền thống cổ xưa được nhắc đến trong Nam Đường thư của Mã Lệnh và lưu hành bởi Hán Nhạc phủ, thể từ này xuất hiện từ thời Ngũ Đại và thịnh hành ở thời Minh - Thanh. Như tên gọi của nó, thể Từ này có đặc điểm luôn viết về sự chia ly của người và non sông, tha nhân và cố thổ, sầu ly biệt và nỗi niềm nhớ quê.


Một trong những tác phẩm tiêu biểu của thể Quy Tự Dao là bài Hàn Sơn Bích thời Nam Đường, tự dịch thoát ý như sau:


Núi xanh lạnh lùng, ai vang khúc sáo ngọc

Chiếc thuyền độc mộc, đưa khách về Tiêu Tương

Lau trắng ngàn dặm, trăng bạc soi mờ bóng

Thương cảnh cách biệt, mai sông núi chia ly.


Hay Xuân Diễm Diễm thời Bắc Tống:


Xuân sang rực rỡ, bóng núi chập chờn bên sông chiều

Liễu như tơ rủ, hoa cỏ như vải vóc nhuộm màu

Phòng khuê cô quạnh, song cửa để ngỏ mày khẽ nhíu

Giọt lệ chực rơi, thấm cho ướt đẫm má phấn hồng.



———





VĂN ÁN


Mười ba năm trước, Đinh Dậu chính biến, Ngự giai đổi chủ. Trưởng công chúa Đường Hàm Nguyệt, hiệu Vĩnh Gia, trên đường tháo chạy khỏi Đế kinh thì rơi sông mất tích, từ ấy bặt vô âm tín, ai cũng cho rằng đã chết.


Sau hơn mười năm, Đường Hàm Nguyệt - nay thay tên đổi họ thành Đường Từ, nữ phẫn nam trang vào kinh chờ thời, được nhận làm môn sinh thân cận dưới trướng Lại bộ Thượng thư Tần Diên, quan lộ bắt đầu từ Hàn Lâm viện. Trên con đường trả mối thù nhà khi xưa, nhân khi các đảng phái trong vương thất âm thầm tranh đấu và đoạt người tài về bên mình, Đường Từ cũng dần cuốn vào hồi cửu long đoạt đích, nhúng tay vào thao túng âm mưu tranh quyền đoạt vị với tư cách nhân sĩ đứng sau. 


Trên con đường mà từng bước đều phải mưu toan, với thân phận Học sĩ Hàn Lâm viện Đường Từ, Đường Hàm Nguyệt gặp lại thanh mai trúc của mình khi xưa, Nhu Kha quận chúa, mà Nhu Kha quận chúa cũng đã tìm kiếm người tiểu muội kém 6 tuổi này suốt gần 15 năm, với niềm tin Đường Hàm Nguyệt vẫn còn sống. Chỉ tiếc rằng Nhu Kha lại cũng chính là nữ nhi của Dự Vương, người năm ấy tiếp tay cho quân phản loạn.


Bốn chữ, phong khởi Ký Châu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...