Sông Hoàng Hà dữ dội từ ngàn xưa, nước sông cuồn cuộn chảy về phía Đông, bùn cát gầm thét.
Một quán trọ cạnh bến đò văng vẳng tiếng người nói người cười ồn ào náo nhiệt, rượu thịt ê hề chẳng thiếu.
Bên ngoài tuyết lớn gió giật, càng ngày càng nhiều lữ khách bị kẹt lại ở nơi đây, ngay cả chiếc bàn cuối cùng cũng đã có người ngồi.
Lúc này, tấm màn vải dày cộm được một bàn tay thon dài, sạch sẽ vén lên. Vị chưởng quầy sau quầy rượu ngước mắt nhìn sang, tạm không nói gì.
Không chỉ có một người vào, mà là cả một đoàn.
Dẫn đầu là một nữ tử trẻ tuổi khoác áo choàng trắng, thắt đai lưng vàng. Y phục của nàng quý phái sang trọng, tựa như là tiểu thư thế gia lầm đường lạc lối vào chốn giang hồ, thế nhưng trên thắt lưng nàng lại đeo một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm khiến người ta không thể xem thường, một thanh kiếm đã từng uống máu tươi.
Nàng là một kiếm khách, nhưng lại không hoàn toàn phải là một kiếm khách.
Phía sau nàng là năm người khác, có nam có nữ, dáng người cao ráo, mặt mày trầm lặng, đều đeo một thanh đao với vỏ đao màu đen nhánh.
Chủ quán sau quầy hơi chần chừ, rồi đích thân tiến lên đón: "Mấy vị khách quan, thật tiếc quá, quán nhỏ này đã không còn bàn trống nữa. Nếu các vị không chê, ta sẽ kê thêm một chiếc bàn thấp ở góc phòng được không?"
"Không sao cả." Từ sau tấm màn che mặt, một giọng nữ vang lên, nghe rất trẻ.
Nữ tử hành tẩu giang hồ, giả mà có dung mạo quá xinh đẹp hoặc là quá xấu xí, thì đều sẽ dùng khăn voan để che mặt, như thế có thể tránh được những phiền phức không đáng có. Đừng nói là nữ tử, ngay cả một vài nam tử cũng làm vậy.
Hai mươi năm rồi, triều đình tắm máu, giang hồ đã cũng xảy ra không ít biến động. Dù người trong giang hồ không thừa nhận đi chăng nữa thì giang hồ cũng vẫn là giang hồ của Đại Sở.
Chủ quán gọi tiểu nhị ra tiếp đãi, tay xách một bầu rượu ấm, uyển chuyển đi về phía khách đang chờ, tựa như một đóa mẫu đơn đỏ đang vẫy mình trước gió.
Ánh mắt của thiếu nữ áo trắng thu lại khỏi người bà ta, nghiêng đầu nói với nữ tử đi theo sau: "Từ lâu đã nghe nói bến Phong Lăng là nơi ngọa hổ tàng long, hôm nay lại vừa khéo bị kẹt ở đây. Ta phải xem cho kỹ mới được, lát nữa còn kể lại cho cô cô nghe. Ở kinh thành mãi thế, chắc chắn là nàng đã buồn bực lắm rồi."
Nữ tử đi theo nghe, lại thầm nghĩ: Chưa chắc. Không phải ai cũng thích giang hồ.
Nếu không phải do triều đình sắp xếp thì chính nàng cũng không muốn xông pha ra ngoài để mà chịu cái khổ gió sương mưa tuyết, ngàn dặm bôn ba này.
Mấy người ngồi vào bàn thấp, gọi mỗi loại thịt bò thịt dê năm cân, rượu ấm năm bầu. Ánh mắt một vài người trong quán lướt qua cả đoàn người, rồi lại thu về.
Nữ tử áo trắng tháo áo choàng ra, tấm vải che mặt cũng không giấu được dáng người cao ráo đẹp đẽ của nàng. Y phục trắng, đai lưng vàng, tự thân toát một vẻ phong lưu lãng tử. Ánh mắt người ta vừa quay đi lại quay trở lại, có chút ngây dại.
"Không biết vị nương tử đây có xuất thân từ môn phái nào?" Có người lớn tiếng hỏi.
Quán trọ ồn ào bỗng chốc im lặng.
Nữ tử áo trắng chậm rãi uống một chén rượu, không đáp.
"Khí phách của nương tử thật lớn!" Một đại hán râu quai nón vỗ bàn đứng dậy, xách thanh đại đao hổ hoàn bên cạnh bàn lên, tiếng nói như chuông đồng: "Tại hạ Kim Bằng, thuộc Quy Tàng môn, xin thỉnh giáo nương tử!"
Khóe miệng dưới tấm màn che mặt của nữ tử áo trắng khẽ nhếch lên.
Người xông đến ra chiêu thật nhanh, chớp mắt đã bổ tới trước mặt.
Nữ tử áo trắng giữ tay của tùy tùng bên cạnh đang chuẩn bị rút đao, rồi bàn tay lướt qua thắt lưng, trong cái chớp mắt, một lưỡi dao găm màu xanh biếc vươn ra. Chỉ nghe thấy tiếng "đing đang" trong trẻo vang lên, mũi dao va vào thân đao, mang theo một lực mạnh kinh người, đẩy thân đao bắn ra xa.
Lòng bàn tay của Kim Bằng tê dại, phải dốc hết sức lực mới cầm chắc đao. Trong lòng hắn kinh hãi, thu đao lại, cam bái hạ phong: "Không ngờ nương tử tuổi còn trẻ mà lại có bản lĩnh lớn như vậy!"
Lần này, nữ tử áo trắng lên tiếng.
"Đến lượt ta." Giọng nói của nàng không lạnh lùng, nhưng cũng không thân thiện.
Cái gì?
Kim Bằng vừa lóe lên tia nghi vấn thì một tia sáng xanh lạnh lẽo đã loé lên trước khóe mắt, tựa như là thanh xà thè lưỡi.
Lòng bàn tay hắn đau nhói, cúi đầu nhìn, đã thấy một lưỡi dao găm màu xanh biếc xuyên qua lòng bàn tay hắn, máu tươi lập tức phun ra xối xả.
Người trong quán trọ nhìn nhau.
Tiểu nương tử này lòng dạ thật thật độc, tính tình không hào sảng, mà tốc độ thì... thật nhanh.
Đây không phải là một vở kịch hay để xem, quán trọ lại trở về sự ồn ào như ban đầu.
Kim Bằng ôm bàn tay đang ồ ạt chảy máu, cơn giận bùng lên. Nhất là khi tùy tùng bên cạnh nữ tử áo trắng kia lại tiến lên, lấy lại cả hai thanh dao găm, trên đất và trên tay hắn.
"Kim Bằng." Một giọng nam tử trung niên trầm ổn ngăn cơn giận của Kim Bằng lại.
Hắn ta đi về phía bàn của mình, khẽ giọng hổ thẹn gọi một tiếng, "Sư phụ".
Người đàn ông trung niên ăn mặc như một nho sĩ, nói: "Ta đã dạy con phải sửa cái tính lỗ mãng này rồi. Ngồi xuống đi."
"Nhưng mà..."
"Không cần nói thêm gì nữa!"
Nữ nữ áo trắng cài lại ám khí vào thắt lưng, cúi đầu, tiếp tục uống rượu.
Đoàn người này trầm lặng, ít nói, từng cử chỉ đều như được huấn luyện bài bản, tựa như những người vô hình trong quán trọ ồn ào.
———
Tuyết rơi ngày càng dày.
Trong quán trọ này đã không còn chỗ đặt chân. Mọi người ngồi hoặc đứng, chen chúc chật kín sảnh, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
"Bà chủ, trong quán đã không còn chỗ đứng nữa rồi, chi bằng đóng cửa đi, gió lớn quá." Một vị khách ngồi gần cửa tiệm nói.
"Khách quan, không được đâu, mở cửa đón khách, đóng cửa tiễn khách, làm gì có chuyện ban ngày mà lại đóng cửa. Huống hồ nếu ta đóng cửa thì những vị khách đang vượt bão tuyết đến đây chẳng phải sẽ bị chết cóng ở bên ngoài sao." Bà chủ nói, "Thế này đi, ta miễn phí cho mọi người một bầu rượu nóng, uống cho ấm người."
"Bà chủ đúng là người có lòng hiệp nghĩa." Có người khen ngợi.
"Hiệp nghĩa gì chứ." Bà chủ cười duyên một tiếng, "Nếu khách quan thật sự coi trọng ta thì hãy gọi thêm vài cân thịt dê nữa đi."
Người vừa nói chuyện giờ cười: "Nương tử đã nói thế thì được, thêm cho ta bốn cân thịt dê, hai bát canh thịt dê!"
Bà chủ hớn hở, lớn tiếng gọi: "Cho Hồ đại hiệp bốn cân thịt dê, hai bát canh thịt dê!"
Trong quán trọ, có người nghe thấy liền kêu lên một tiếng, rồi tiếp đó là những lời xu nịnh: "Thì ra vị này chính là Hồ đại hiệp!", "Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!"
Người được gọi là Hồ đại hiệp liền đứng dậy, hai tay ôm kiếm làm lễ, cười khiêm tốn.
"Chư vị quá lời, Hồ mỗ hổ thẹn."
Giữa lúc không khí hòa thuận vui vẻ, có người lại lên tiếng phá bĩnh.
"Hạng mèo chó nào cũng dám tự xưng là đại hiệp, thật là quá nực cười."
Sắc mặt Hồ đại hiệp hơi đổi, chỉ nhíu mày.
Mọi người theo tiếng mà nhìn lại, thấy một công tử trẻ tuổi đang ngồi ở góc phòng, mặc áo bào xanh lộng lẫy, tay bưng chén rượu, ánh mắt nhìn mọi người tựa như cười mà không phải cười.
"Không biết vị này là..."
Vị công tử kia không mở miệng, tùy tùng bên cạnh lại vênh mặt lên tự giới thiệu, lớn tiếng: "Bọn ta đến từ Tự Tại Sơn Trang, đây là thiếu trang chủ Gia Cát Hồng."
Hồ đại hiệp buông kiếm, ngồi xuống.
"Thì ra là Gia Cát thiếu chủ."
"Lệnh tôn có kiếm pháp trác tuyệt, khiến người ta kính nể."
Cũng có người không tin danh tiếng của vị thiếu chủ này, mỉa mai mà nói: "Trang chủ của Tự Tại Sơn Trang, 'Đạo Xung kiếm' Gia Cát Huyền, kiếm pháp xuất thần nhập hóa. Đại tiểu thư 'Thanh Bình kiếm' Gia Cát Quế, tuổi trẻ bản lĩnh, tài giỏi hơn cả cha. Hai vị này đều là nhân vật lẫy lừng trong giang hồ, riêng cái tên của các hạ, ta lại chưa từng nghe đến."
"Đúng vậy, chỉ trách chúng ta nông cạn, hành tẩu giang hồ mười mấy năm lại không biết Thiếu trang chủ. Khiến Thiếu trang chủ chê cười rồi!."
"Tự Tại Sơn Trang uy danh lừng lẫy, thanh khí ngút trời, hạng mèo chó nào cũng dám mạo danh thiếu trang chủ?"
Tiếng cười vang lên khắp sảnh.
Sắc mặt của vị công tử tên Gia Cát Hồng kia còn âm u hơn cả trời tuyết bên ngoài.
Tùy tùng của hắn ta đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị rút kiếm ra, lại bị Gia Cát Hồng đưa ánh mắt lành lạnh liếc nhìn.
Mặc dù hắn có thể giết chết tất cả những kẻ này, nhưng khi về chắc chắn sẽ bị cha trách phạt một trận. Giờ phút này là lúc then chốt, hắn không thể bị kiểm soát thêm nữa.
Hắn nhẫn nhịn mà chịu đựng, nhưng dường như kẻ khởi xướng lời đầu tiên lại không có ý định bỏ qua cho hắn.
Người đó cười nói: "Chư vị, ta vừa từ Vĩnh Châu đến, nghe được một chuyện phiếm, không biết mọi người có hứng thú không?"
Vĩnh Châu chính là địa bàn của Tự Tại Sơn Trang.
Rất nhanh có người tiếp lời: "Nói nhanh, nói nhanh đi."
Sắc mặt của Gia Cát Hồng càng đen hơn, gần như muốn dùng ánh mắt để lăng trì người này.
Người kia làm ngơ, tiếp tục cười nói: "Nghe nói 'Đạo Xung kiếm' Gia Cát đại hiệp có ý định chọn người khác để thừa kế tiếp quản sơn trang. Nguyên do ư? Hình như là do đứa con trai độc nhất võ công tầm thường, không thể gánh vác trọng trách trang chủ được."
"Không chọn con trai? Vậy muốn chọn ai?"
"Dĩ nhiên là đại tiểu thư Gia Cát Quế. Mười sáu tuổi đã xưng danh trong giang hồ, võ học ngút trời."
"Nhưng dù sao đại tiểu thư cũng là nữ tử, sau này còn phải gả đi..."
"Theo ta thấy không cần thiết phải thay thiếu trang chủ. 'Thanh Bình kiếm' chung quy vẫn là người của Tự Tại Sơn Trang, có nàng phụ tá thiếu trang chủ, Tự Tại Sơn Trang vẫn có thể uy chấn võ lâm, như vậy cũng có thể tránh việc Tự Tại Sơn Trang rơi vào tay người ngoài họ."
"Vị huynh đệ này nói có lý."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Sắc mặt của Gia Cát Hồng giãn ra một chút, khẽ cười, rồi bưng chén rượu đã nguội trên bàn lên.
"Một đám hồ đồ nói toàn những thứ nhảm nhí. Trước khi ra khỏi nhà mẫu thân đã nói với ta rằng giang hồ có vô số anh hùng hào kiệt, để ta ra đây học hỏi kiến thức, kết giao với vài vị đại hiệp trọng nghĩa. Không ngờ, toàn là những kẻ cổ hủ! Còn không bằng đám học giả già nua trong học viện!" Một giọng nữ vang lên.
"Ai đang nói vậy? Dám ăn nói ngông cuồng!"
"Hạng chuột bọ nào thế! Chui lủi ở đâu!"
Trong sảnh lập tức có vài hán tử đứng phắt lên, rút đao nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
Thiếu nữ áo trắng ngồi ở góc bàn dừng đũa lại.
Nữ tùy tùng nhìn nàng, nàng khẽ nói: "Thật sự không phải ta."
Mặc dù đúng là nàng cũng đang định mở miệng mắng, nhưng không ngờ lại có người còn nhanh miệng hơn mình?
"Ở trên kia!" Có người lớn tiếng nói, chỉ tay về một hướng.
Mọi người theo tay hắn ta nhìn lên, thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trên hành lang lầu hai của quán trọ. Nàng ta mặc váy màu xanh ngọc, khoác một chiếc áo choàng đỏ tươi, gương mặt khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt tròn, mắt hạnh, còn có chút má lúm đồng tiền. Phía sau nàng là hai thị nữ, cả hai đều có khí chất trầm ổn.
Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của thiếu nữ đang hằn lên vẻ giận dữ.
"Cô nương, mẫu thân của cô là ai?"
Thiếu nữ nói, giọng trong trẻo: "Mẫu thân ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta đang muốn tranh luận với các ngươi."
Nàng đi xuống cầu thang, từng bước từng bước.
"Các ngươi, miệng thì nói Gia Cát tỷ tỷ kiếm thuật siêu quần, võ học ngút trời, nhưng trong chuyện kế nhiệm trang chủ lại tìm đủ mọi cách để bảo vệ Gia Cát Hồng, tất cả chỉ vì hắn là nam tử, còn Gia Cát tỷ tỷ là nữ tử!" Thiếu nữ nói, "Các ngươi không biết rằng Trạng Nguyên kỳ thi hội mùa Xuân năm nay là một nữ tử hay sao?"
"Tiểu nữ tử không biết gì mà dám nói năng vớ vẩn!" Người đó cười nhạo, "Khoa cử của triều đình thì liên quan gì đến võ lâm chúng ta? Chẳng lẽ Trạng Nguyên còn có thể làm Minh chủ võ lâm à?"
"Trạng Nguyên không quản được chuyện võ lâm nhưng Hoàng đế thì quản được, Hoàng đế hiện tại là nữ tử, Hoàng đế tiếp theo cũng sẽ là nữ tử. Nữ tử có thể cai trị một đất nước thì một sơn trang nhỏ nhoi đã là gì. Gia Cát tỷ tỷ lấy một nam tử, sinh một đứa con mang họ Gia Cát thì có gì khó. Nếu phu quân đó dám vượt phận, cứ bỏ hắn là được!"
"Hoang đường!"
"Không bàn đến Bệ hạ, cứ nói đến Hữu đô đốc, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hiện tại là Lục Như Trác, đến nay vẫn không có phu quân, điều đó có ảnh hưởng gì đến việc nàng thăng tiến như diều gặp gió, vinh hoa phú quý không đếm xuể? Có thể thấy, phu quân hoàn toàn không hề quan trọng!"
"Cẩu quan triều đình mà cũng dám so sánh sao!" Người đáp lời giận tím mặt!
Càng ngày càng có nhiều người đứng lên, tiếng nói càng lúc càng lớn.
Thiếu nữ vẫn không hề sợ hãi, ngẩng đầu lên nói: "Các ngươi còn không bằng cẩu quan triều đình!"
Hai thị nữ phía sau nàng nhìn nhau, tiến lên một bước để bảo vệ thiếu nữ, chắn trước mặt đám người càng lúc càng tức giận, vẻ mặt không một chút bối rối.
Tình hình căng thẳng, một cuộc ẩu đả có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Không hề sai." Lúc này một giọng nữ khác xen vào.
Năm người ngồi ở góc tường nhìn nữ tử áo trắng đứng lên, như không hề ngạc nhiên.
Nữ tử ấy vượt qua đám đông, đi đến bên cạnh thiếu nữ mặc váy xanh ngọc, rồi hướng về phía mọi người để gật đầu, nói: "Đúng là như vậy. Giờ đây triều đình đã mở ân khoa, cho phép nữ tử tham gia kì thi mùa xuân, xuất sĩ làm quan trong triều. Giang hồ cũng có 'Lạc Anh Thủy Thượng Phong' Chúc chưởng môn và nhiều nữ kiệt khác. Những kẻ cổ hủ như các ngươi, uổng phí cái danh anh hùng!"
Gia Cát Hồng không thể nhẫn nhịn được nữa, ném chén xuống bàn đứng phắt dậy, mũi kiếm chỉ thẳng, giận dữ: "Ngươi là ai? Là ai mà dám ở đây ăn nói hồ đồ!"
Nữ tử đã ra tay tàn khốc làm Kim Bằng bị thương, việc ấy đã khiến một vài người khó chịu. Lần này mở miệng lại như đổ thêm dầu vào lửa, thế là đao quang kiếm ảnh, lại có người rút kiếm ra.
"Báo tên ra!"
"Đúng, báo tên đi, kiếm của ta không chém kẻ vô danh!"
"Các ngươi mà cũng xứng để biết tên của ta?" Nữ tử áo trắng lạnh lùng nói, "Người đâu."
Năm người ở góc kia không biết từ khi nào đã đứng ngay phía sau nữ tử áo trắng, đồng loạt rút đao ra, quát lên một tiếng đồng thanh như rồng mãng giao tranh, phá tan mây trời.
Từng người, từng người, ai cũng đều thấy tai ù đi một chút, đợi đến khi tĩnh lặng lại mới nhìn rõ binh khí trong tay năm người trước mặt.
Lưỡi đao dài, hơi cong, thân đao hẹp mà sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo buốt người.
Giang hồ có rất nhiều bảo đao, Bách Hiểu Sinh từng viết cuốn 'Đao Phổ', loại đao này lại không nằm trong số đó, nhưng không phải là không có ai nhận ra.
Tú Xuân Đao!
"Là Cẩm Y Vệ!" Không biết ai kinh hô lên một tiếng.
Những tiếng loảng xoảng.
Trong sảnh, nữ tử áo trắng làm trung tâm, đám đông xung quanh như thủy triều rút xuống, chỉ còn lác đác vài vị lữ khách vẫn ngồi uống rượu, không nói một lời.
Thiếu nữ mặc váy xanh ngọc phấn chấn tiến lên, bị một trong hai thị nữ kéo lại, giữ thật chặt.
Bốn phía tĩnh lặng.
Nữ tử áo trắng cười lạnh một tiếng.
Bà chủ quán đung đưa khăn tay mà đi tới, bàn tay định đặt lên vai nữ tử áo trắng thì lại thu về, cười nói: "Vị đại nhân này, quán nhỏ của ta làm kinh doanh, thấy máu là thấy không may mắn rồi. Mong đại nhân đại lượng, đừng có giết chóc trong quán, và những chiếc bàn chiếc ghế này đều là hàng vận chuyển từ ngàn dặm xa xôi đến đây đấy, rất quý giá."
Nàng ta liếc nhìn bà chủ, thản nhiên nói: "Ta vốn không có ý gây tranh chấp, ai bảo bọn họ lại nhục mạ đến triều đình. Hôm nay ta nể mặt bà chủ, coi như là bỏ qua."
Nàng nâng tay làm một động tác, các quan binh Cẩm Y Vệ liền tra Tú Xuân Đao vào vỏ.
Bà chủ dẫn sáu người quay lại chỗ ngồi, những người khác cũng dần dần tản đi ra, ngồi về chỗ cũ.
Nữ tử áo trắng vừa ngồi xuống liền ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tấm màn che mặt nhìn thấy một bóng hình màu xanh ngọc đang đứng trước mặt mình.
"Tại hạ là Chúc Vi Thuỵ, Chưởng môn Lạc Anh tông là mẫu thân của ta. Chẳng hay ta có vinh hạnh được biết quý danh của ngài?" Giọng nói trong trẻo, trẻ trung.
Nữ tử áo trắng bấy giờ đứng dậy chắp quyền hành lễ, ngũ quan ẩn hiện dưới tấm màn che.
"Tại hạ, Bùi Ngọc."
Nhận xét
Đăng nhận xét