Chuyển đến nội dung chính

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!"


Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn.


"Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!"


Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo.


Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành.


Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống. 


Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không thể lập tức tòng quân đi Bắc Cảnh. Các tư quan Binh Bộ cũng đã phải khuyên bảo không biết bao nhiêu lần những người đến xin nhập ngũ tòng quân..


Cũng có người lo lắng rằng Đại Sở đã quốc thái dân an bấy lâu nay, giờ lại nổ ra chiến sự, điềm này hung hay cát chưa đoán được. Nhất là những thương nhân thường xuyên đi lại buôn bán ở vùng Bắc Cảnh lo sợ Tiên Ti phía Bắc ngày càng lớn mạnh, rồi đây Thác Bạt Văn Trác sẽ thống nhất biên cương. Đại Sở đã hai mươi năm chữa xảy ra cuộc đại chiến nào, trận này khiến Nữ đế hao tổn tâm tư vì quốc gia đại sự, vả lại mấy năm nay phượng thể bất an, sức khoẻ xuống dốc, chính sự đã dần chuyển giao cho Đế cơ Sở Liên xử lý. Năm ngoái, Nữ đế bệnh nằm liệt giường, đến cả đại điển Xuân Canh cũng là do Đế cơ chủ trì.


Trưởng công chúa Vinh Gia là nữ đế đầu tiên của Đại Sở, nữ nhi của nàng tuy là Hoàng trữ nhưng chưa chắc đã có thể thuận lợi lên ngôi. Trong triều đình, quan lại có tư tâm, ngoài thiên hạ, chúng dân cũng nghi ngờ phỏng đoán.


Các thương nhân thu xếp gia sản, chọn cách án binh bất động, tuỳ cơ ứng biến. Nhưng chỉ nửa tháng sau, quân đội Thác Bạt tự xưng là 'Sói hoang thảo nguyên' đã bị đuổi ra khỏi biên ải, tin thắng trận truyền thẳng về kinh thành.


Quân Sở thắng! Hơn nữa là toàn thắng!

Lại qua thêm nửa tháng nữa bá tính mới được biết được chi tiết về trận chiến này qua lời kể truyền miệng từ người này sang người khác...


Nhưng tạm thời không bàn tới chuyện này.


______


Một giấc này, Bùi Ngọc ngủ rất lâu.


Khi tỉnh dậy, bên tai yên tĩnh, ngoài phòng cũng không có tiếng bước chân của hạ nhân, xem ra là đã có người đã đặc biệt dặn dò.


Bùi Ngọc khẽ cười, cong cong khóe môi, mở mắt ra, thấy màn sa màu xanh biếc.


Rõ ràng màn trong phòng mình là màu xanh hồ thủy cơ mà.


Bùi Ngọc kéo chăn lên ngang mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy, hít sâu mà ngửi hương thơm quanh quẩn trong không khí, lại nhắm mắt nằm thêm một lúc nữa trên giường rồi mới vén chăn đứng dậy.


Vừa lạch cạch một tiếng động nhỏ mà ngoài cửa đã có tiếng nha hoàn, hỏi:


"Tiểu thư dậy rồi ạ?"


"Dậy rồi." Bùi Ngọc bĩu môi, lên tiếng.


Nha hoàn bưng chậu nước nóng vào, hầu hạ nàng thay y phục, rửa mặt.


Khi còn nhỏ, Bùi Ngọc luôn ngủ ở trong phòng Lục Như Trác, mãi đến năm mười lăm tuổi qua lễ cài trâm, nàng mới dọn về viện riêng của mình, sống một mình ở đấy.


Các nha hoàn đều đã quen việc thấy Bùi Ngọc trong phòng Lục Như Trác, thế là thành thạo đặt chậu nước và khăn mặt xuống, rồi hành lễ nói: 


"Nô tỳ đã sai phòng bếp làm chút đồ ăn rồi, tiểu thư muốn dùng bữa trong phòng Lục đại nhân hay là đưa đến Lũng Thúy các ạ?"


"Ăn ở đây đi."Bùi Ngọc ngửa mặt nói, giọng nói truyền ra từ dưới chiếc khăn nóng đang đắp trên mặt.


Nha hoàn mím môi cười.


Bùi Ngọc bỏ khăn mặt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, hỏi: "Cô cô không có ở phủ à?"


"Bệ hạ đã triệu Đô đốc vào cung rồi ạ."


"Có nói là vì chuyện gì không?"


"Chuyện này... nô tỳ không rõ." Nha hoàn cắn môi.


Bùi Ngọc gõ gõ vào trán, cười bất đắc dĩ, nói: "Ta hồ đồ rồi, sao ngươi lại có thể biết chuyện ấy được."


Bùi Ngọc có gương mặt hết sức thanh thoát, vẻ mặt lúc này trông bỗng thật đáng thương, nha hoàn bèn cắn môi, khẽ giọng nói: "Nhưng mà khoảng nửa năm nay Bệ hạ thường xuyên triệu Đô đốc vào cung, đôi khi cũng vi hành đến phủ ta ngồi chơi, đi dạo trong vườn cùng Đô đốc... Nên chắc không có việc gì nghiêm trọng, chỉ là gọi vào để nói chuyện mà thôi."


Hạ nhân bàn luận về Thiên tử, là đại bất kính. Bàn luận về chủ quân, chính là bất nghĩa.


Bùi Ngọc 'suỵt' một tiếng, khẽ đáp: "Cảm ơn Thúy Trúc tỷ tỷ."


Mắt Thúy Trúc cong cong thành một đường mà cười, khom người hành lễ rồi nói: "Nô tỳ đi phòng bếp xem thức ăn nhé."


"Làm phiền Thúy Trúc tỷ tỷ." Người trẻ trung đẹp đẽ, giọng ôn hòa ngọt ngào.


Thúy Trúc càng cười tươi, cười đến đến mức mắt cong thành một đường chỉ, bước chân nhỏ cũng nhanh chóng rời đi.


Bùi Ngọc ăn thật chậm rãi, ăn xong mà Lục Như Trác vẫn chưa về, thế là đành phải trở lại Lũng Thúy các của mình.


Đáng lẽ ra, trong cuộc tỉ thí võ nghệ với Lục Như Trác vào lễ cài trâm năm ấy, nàng nên giả vờ không đỡ được chiêu thứ một trăm của Lục Như Trác. Như vậy thì cô cô sẽ lo lắng cho sự an nguy của nàng, lo lắng võ công của nàng không giỏi, và sẽ tiếp tục cho phép nàng ngủ lại trong phòng của cô cô.


Bùi Ngọc thở dài, ngồi trên đài cao ở Lũng Thúy các, tay chống cằm, nhìn về phía chủ viện.


Hoàng hôn buông xuống.


Trước cổng Lục phủ có một bóng hình trên lưng ngựa. Ngựa dừng lại, Lục Như Trác tùy ý ném dây cương cho lính gác đã chạy ra đón, rồi sải bước đi vào trong.


"Nghĩ chuyện gì mà thất thần thế?" Vai nàng chợt nặng trĩu, bên cổ được quấn thêm một chiếc áo lông cáo dày, làn hơi thở ấm áp phả vào vành tai.


Bùi Ngọc quay đầu liền thấy người mình ngày đêm mong nhớ đã xuất hiện trước mặt tự lúc nào. Nàng vẫn mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm mà nàng đã mặc để vào cung diện thánh, dáng người ấy thon thả, mảnh mai, thẳng tắp, và còn đôi mắt tràn đầy ý cười.


"Cô cô!"


Bùi Ngọc mừng rỡ, đứng bật dậy.


Lục Như Trác vươn tay lên xoa đầu nàng, cười nói: "Chẳng cảnh giác chút nào, ta đứng sau lưng lâu như vậy mà giờ con mới phát hiện."


"Đang ở nhà mà." Bùi Ngọc làm nũng, hai tay vòng qua eo Lục Như Trác mà kéo người lại sát mình, gần như ôm trọn nàng vào trong lồng ngực mình, làm như ướm thử rồi cau mày: "Cô cô, người lại gầy đi rồi."


"..."


Lục Như Trác kéo giãn ra chút khoảng cách, bất đắc dĩ nói: "Ta nói lời này mới phải chứ."


Bùi Ngọc dang rộng hai tay, nghênh ngang nói: "Vậy người sờ thử đi, kiểm tra xem con có gầy đi không."


Lục Như Trác chỉ đưa tay nhéo da thịt mềm mại trên má thiếu nữ, ừ hữ một tiếng: "Hình như đúng là gầy đi một chút thật."


Bùi Ngọc mím môi.


"Biên ải gió cát, thời tiết khắc nghiệt, da dẻ cũng thô ráp hết cả rồi. Đợt trước Bệ hạ ban cho ta hai hộp Ngọc lộ cao, lát nữa ta sai người mang sang phòng cho con."


"Vâng, cảm ơn cô cô."


Lục Như Trác nhìn người kia, ngạc nhiên: "Mới nửa năm không gặp mà sao đã thành khách sáo thế này?"


"Đâu có." Bùi Ngọc cười cười, khoác lấy cánh tay người phụ nữ, nói: "Chắc là con ngồi đây đón gió lâu quá nên đầu óc cũng hơi tê dại."


"Hôm qua trời mới đổ tuyết, lạnh lắm, mau vào trong đi."


Hai người cùng nhau đi xuống từ đài cao, đi qua nha hoàn tên Đan Quất, vốn vẫn đang đứng đợi ở dưới này. Đan Quất mấp máy môi, như là thở dốc. 


Khi nãy Lục đại nhân vừa mới đặt chân vào sân Lũng Thúy các thôi, tiểu thư đã lập tức sai nàng đi xuống đây đợi, thậm chí còn không cả dặn dò thêm câu nào. Đan Quất lặng lẽ mà suy nghĩ một chút, vẫn cứ cúi đầu đi theo sau hai người.


Trong phòng, Bùi Ngọc giữ lấy tay Lục Như Trác, không cho nàng đi.


"Cô cô đã dùng bữa tối chưa?"


"Dùng bữa với Bệ hạ rồi."


Bùi Ngọc hơi bĩu môi, lại hỏi: "Vậy đêm nay cô cô có công vụ gì không?"


"Có một số việc cần bàn bạc với Lập Xuân cô cô của ngươi thôi."


"Ngày mai bàn không được sao?"


"Chuyện này..."


"Hiền Nhi của Lập Xuân cô cô mới có mười tuổi, đúng cái tuổi cần có mẫu thân bên cạnh nhất đấy."


Lục Như Trác im lặng một lát, nói: "Được rồi, ta sẽ bảo cô ấy ngày mai hẵng đến."


Cuối cùng cũng đẩy đi được một con hổ chắn đường, Bùi Ngọc giấu tiệt vẻ vui mừng, nghiêm mặt nói: "Trên đường từ biên ải đến Đồng Quan đưa tin, đoàn mình gặp phải gió tuyết nên phải nghỉ chân tại một quán trọ ở bến phà Phong Lăng. Ta đã gặp Kim Bằng của Quy Tàng môn và xảy ra chút xung đột vơi hắn."


Lời này chứa đựng quá nhiều thông tin, quả nhiên Lục Như Trác ngồi xuống.


Bùi Ngọc ra hiệu cho Đan Quất, Đan Quất lui ra, chốc lát sau bưng một đĩa mứt quả vào.


"Quy Tàng môn?"


"Là một môn phái ở ngoài biên ải, không có tiếng tăm lắm."


"Con có thấy một nam tử đội khăn vuông, ăn mặc như nho sĩ không?"


"Có. Sao vậy ạ?" Bùi Ngọc thấy cô cô mình thật giỏi, ở kinh thành cách xa ngàn dặm mà chuyện giang hồ lại rõ như lòng bàn tay. Chuyện về 'Lạc Anh Thủy Thượng Phong' Chúc chưởng môn, trước kia cũng chính là một giai thoại nàng kể cho mình nghe mỗi đêm trước khi đi ngủ, mỗi khi kể đều dùng giọng nói đầy kính trọng.


"Hắn hẳn là Lã Nguyên Nhược."


"Người đứng thứ hai mươi ba trên Bách Hiểu Sinh Binh Khí Phổ?"


Lục Như Trác gật đầu.


Bùi Ngọc cầm một miếng mứt quả trong đĩa lên, đưa đến miệng bên miệng Lục Như Trác. Lục Như Trác rất tự nhiên mở miệng cắn, đôi môi anh đào khe khẽ hé.


Bùi Ngọc dời mắt khỏi đôi môi đỏ mọng ấy, hỏi: "Sao cô cô không hỏi con và Kim Bằng đã xảy ra xung đột gì?"


"Thu Đường và mấy người kia đã kể cho ta rồi."


Thu Đường và mấy người kia chính là năm Cẩm Y Vệ đã theo tháp tùng Bùi Ngọc.


"Lần sau cô cô đừng hỏi họ nữa, có gì thì hãy hỏi thẳng con đây." Bùi Ngọc không vui.


"Ai bảo con ngất đi không nói không rằng, ta hỏi con thì con có thể mở miệng ra trả lời à?" Lục Như Trác nói, nụ cười vẫn trên môi.


Nhưng nụ cười trên môi không chạm đến đáy mắt.


Bùi Ngọc định giở trò cầu thương hại, nhưng lại thấy nụ cười của người phụ nữ tuy ở đấy nhưng không có vẻ gì là thực sự ở đấy cả.


"Cô cô, con sai rồi." Bùi Ngọc nhanh chóng sửa lời.


Quả nhiên bấy giờ mới thấy Lục Như Trác lạnh mặt, lộ ra cảm xúc thật, mà giọng lại thản nhiên: "Con sai ở đâu?"


"Con sai ở chỗ không coi trọng thân thể mình, ngày đêm gấp rút hồi kinh, để kiệt sức ngất xỉu, khiến cô cô lo lắng."


Lục Như Trác hừ một tiếng, quay mặt đi: "Ai lo cho con."


"Con nói là Lập Xuân cô cô lo cho con."


"..."


Đan Quất đứng một bên, cố mà nhịn cười.


Lục Như Trác khẽ ho một tiếng, nhìn khuôn mặt trẻ măng, nói: "Lập Xuân cô cô cũng không lo cho con đâu."


"Được rồi mà." Bùi Ngọc cười, ngồi lại gần hơn một chút, nói: "Là con tự mình đa tình, là con không biết xấu hổ."


"Con..." Lục Như Trác cao giọng: "Đan Quất!"


Đan Quất vội vàng vâng dạ.


"Pha một ấm trà đi, ta khát rồi."


"Vâng, nô tỳ đi ngay." Đan Quất nín cười mà ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.


"Ngồi cho ngay ngắn lên, trông chẳng ra thể thống gì." Lục Như Trác nhìn người kia đã muốn áp sát dính chặt vào người mình, dường như những động chạm có xu hướng càng ngày càng quá đà.


Bùi Ngọc vòng tay qua gáy người phụ nữ, nửa thân mình áp vào lòng nàng, nói: "Đã hơn nửa năm rồi con không được gặp cô cô, trong lòng toàn là nhớ nhung."


"Ta thì có gì hay mà nhớ?" Khóe môi Lục Như Trác cong lên nụ cười nhạt nhẽo, nhưng cuối cùng cũng không đẩy người kia ra nữa.


"Hơn nửa năm nay con bôn ba ở ngoài, không được gặp cô cô là ăn không ngon, ngủ không yên, chuyện nào nghe vào tai cũng nhạc thếch ra hết cả."


Giờ thì Lục Như Trác không nhịn được cười.


"Con chỉ giỏi nịnh hót ta thôi."


"Sao có thể là nịnh hót được chứ? Lời con nói, từng câu từng chữ đều là từ đáy lòng."


Lục Như Trác vỗ vỗ tay nàng, nói: "Được rồi, biết rồi."


Thấy người vẫn còn không biết điểm dừng, Lục Như Trác hạ thấp giọng: "Bùi Ngọc."


Bùi Ngọc buông tay, tách ra ngay, ngồi ngay ngắn: "Có con."


Lục Như Trác đứng dậy, nói: "Con đi đường xa vất vả, chỉ ngủ một ngày là vẫn không đủ. Có thể ngày mai Bệ hạ có thể sẽ triệu kiến con vào cung, tốt nhất hãy tĩnh dưỡng cho tốt tinh thần, nghỉ ngơi sớm đi. Giờ ta đi bàn bạc vài chuyện với Lập Xuân cô cô của con."


"Cô cô!" Bùi Ngọc đuổi theo ra tận ngoài, mà Lục Như Trác đi thẳng, không quay đầu, rất nhanh đã đi khỏi Lũng Thúy các.


Đan Quất bưng trà về phòng, giờ lại chỉ thấy một mình Bùi Ngọc thất thần đứng trong sân.


"Tiểu thư, trà..."


"Để đó đi." Bùi Ngọc thở dài, chậm rãi đi về phòng.


Đan Quất rót cho nàng một tách trà, thấy nàng bưng chén trà mà ngẩn người, không nhịn được bèn lên tiếng: "Tiểu thư, người chớ có nghĩ Đô đốc không quan tâm đến người."


Bùi Ngọc ngước mắt lên nhìn.


"Hôm qua người ngất xỉu ở trong quân doanh, là Đô đốc tự tay mình bế người về phủ. Nửa đêm người còn bị sốt, cũng chính Đô đốc đã canh bên giường người, một đêm không ngủ, mãi đến gần trưa hôm nay được Bệ hạ triệu vào cung thì Đô đốc mới đành rời đi đấy ạ."


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...