Chuyển đến nội dung chính

[CUNG] CHƯƠNG 1: HỒN XUYÊN

Lúc Cố Thanh Trần mở mắt ra, trước mắt hết thảy đã vô cùng xa lạ, giường gỗ lim khắc hoa gần cửa sổ, trên bàn gỗ cách đó không xa, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu. Dưới ánh nến, chút mùi máu tươi từ đầu lưỡi truyền đến, đau đớn cháy đốt lan tràn khắp toàn thân. Trí nhớ nàng dừng lại ở tiếng phanh xe chói tai lúc nàng băng qua đường.


Một nha đầu chừng mười lăm tuổi đang mặc trang phục cổ đại bưng thuốc đi vào, thấy nàng tỉnh, khuôn mặt cô nàng liền vui mừng bừng sáng, lập tức để chén thuốc xuống rồi lao đến. Cố Thanh Trần đỡ trán, không dám tin. Nàng đang ở phim trường ư? Nha đầu kia quỳ gối dưới giường, nước mắt từng giọt to từng giọt nhỏ rơi rớt xuống, lẩm bẩm nói: “Thanh tỷ tỷ, cuối cùng tỷ tỷ cũng lấy về được một mạng rồi, tỷ tỷ là người xấu, hù dọa muội sợ muốn chết!” 


Dứt lời, vùi đầu khóc rống lên.


Khóe miệng Cố Thanh Trần run rẩy, kỹ năng diễn xuất này đúng là thiên phú, đúng là hoàn mỹ, cảm giác có thể nhận Oscar ngay lập tức! Nàng há hốc mồm, cổ họng nóng như thiêu như đốt cuối cùng ngắc ngứ ra một câu: "Nước".


Nha đầu ngẩng phắt lên, nước mắt giàn giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khiến người ta muốn yêu thương trìu mến. 


Cố Thanh Trần thở dài: ôi chao, diễn viên!


Thiếu nữ đi tới trước bàn để lấy nước, Cố Thanh Trần uống ngay, cảm giác mát mẻ theo cổ họng chảy xuôi xuống ngực, chỉ là mới nuốt một cái thôi mà sự đau đớn khủng khiếp lại đổ ập tới. Bị xe đâm mà sao cổ họng lại đau như thế được, đầu óc Cố Thanh Trần lúc này có chút mông lung, chợt quay cuồng choáng váng, bóng tối lại bao vây lấy nàng. Nàng bất tỉnh nhân sự, có chăng là cảm giác mát mẻ thoáng qua đã làm dịu đi vài phần cái nóng rực và đau đớn trên người.


Lần nữa tỉnh lại, bấy giờ đã là lúc trời đang tờ mờ sáng. Cố Thanh Trần đưa tay mò tới thứ gì đó ấm áp bên giường, thì ra chính là thiếu nữ vừa nãy. Cô gái nằm ở một bên, liền phát hiện ra động tĩnh, mở đôi mắt mông lung rồi cười vô tư: "Thanh tỷ tỷ, tỷ tỷ khát không?" 


Trong lòng nàng chợt nổi lên cảm giác ấm áp, vậy là lắc đầu, khẽ giọng hỏi, “Tên em là gì?” Cô gái nghe thế, lập tức biến sắc, kinh ngạc ra mặt, ngũ quan nhăn nhó hết cả. 


"Tên muội là Thanh Trúc, chính là tên tỷ tỷ đặt cho, tỷ đã quên rồi sao?" 


Cố Thanh Trần không hiểu là thế nào, "Đây là đâu, ngày mấy, tháng mấy?"


Sự kinh hoảng trên mặt Thanh Trúc càng rõ, nói, "Nơi đây là Trường Ninh cung, hôm nay đã là ngày đầu tháng tư.”


Trường Ninh cung - ba chữ này vào trong đầu Cố Thanh Trần, tâm thức nàng lập tức nảy ra linh cảm bất thường, thế là giật thót mình cuống quýt ngồi bật dậy, gấp gáp kéo lấy cánh tay Thanh Trúc, giọng nói rốt cuộc run lên không tự chủ, "Nói đi, có phải mấy người là người của đoàn phim, có phải các người lôi tôi vào đây làm trò đùa không, tại sao tôi lại ở đây? Sau tôi có đặt máy quay, phải không, tôi biết… tôi biết đây nhất định là kịch bản, là có người sắp xếp, có phải không?"


Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thanh Trúc nhăn nhó còn hơn trước, khó coi như sắp khóc đến nơi, "Thanh tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng làm muội sợ, muội không hiểu tỷ tỷ đang nói gì! Tỷ tỷ bị Quý phi nương nương trách phạt, từ đó đến nay đã hôn mê ba ngày rồi!” 


Linh cảm bất hảo trong lòng Cố Thanh Trần ngày càng nồng, nhưng nàng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi:


"Đây là triều đại gì?"


"Chu Hướng, Cảnh Đồng đế tại vị, tên tỷ tỷ là Thanh Sanh, là Quản sự của Trường Ninh cung, mấy ngày trước đã làm Ninh quý phi giận nên bị phạt roi đến hấp hối, thật là khó khăn lắm mới nhặt về được một mạng." Giọng Thanh Trúc nghẹn ngào, lại sợ làm Cố Thanh Trần kinh hoảng, vậy là đành miễn cưỡng giấu lệ nơi khoé mắt. 


Cố Thanh Trần thì như hoàn toàn phát điên rồi, đứng bật dậy:  


"Quay phim đâu rồi! Anh mau nói đi, có đúng hay không, mau nói đi, các người giấu máy quay ở đâu? Hả?! Đừng có đùa với tôi, làm sao mà tôi lại có thể xuyên không được cơ chứ!” Nàng giãy dụa, nàng phát rồ, sự đau đớn nhức nhối như nhắc nhở nàng… có lẽ đây là sự thật. 


Thanh Trúc phải dìu nàng, nước mắt lại giàn giụa, "Thanh tỷ tỷ, tỷ không nhớ rõ Thanh Trúc sao? Trong cung này tỷ tỷ đối xử tốt với ta nhất, tỷ tỷ đừng dọa Thanh Trúc nữa!"


Cố Thanh Trần hít một hơi thật sâu, lại chầm chậm thở ra. Một sự việc kinh khủng đến như thế, một trận đảo điên làm cho nàng một phen kinh hãi, vậy mà sau một nén nhang nàng đã lại có thể từ từ trấn định lại. Xem ra, làm người, quan trọng là phải biết cách chấp nhận thực tế, một cách càng nhanh càng tốt.


"Kể ta nghe chút chuyện đi, chuyện trước kia thế nào ta đã đều không nhớ gì nữa rồi." 


Thanh Trúc vừa khóc vừa cười, rù rì kể lể.


Thì ra Cố Thanh Trần xuyên đến một triều đại không có thật. Nàng nhập cung năm mười lăm tuổi, tính đến nay đã sáu năm trôi qua, tuổi này coi như là một cung nữ già. Nghe ra thì tính tình nguyên bản luôn đơn thuần, ngây ngô, không nhạy bén linh hoạt, lại không giỏi miệng lưỡi, thế nên đắc tội nhiều người, bị người ta chèn ép bắt tội, đẩy đến Trường Ninh cung này làm Quản sự. Nhiệm vụ của nàng là thu xếp hầu hạ các vị chủ tử bị Hoàng thượng biếm truất ghẻ lạnh, nói nôm na, đây cũng chính là lãnh cung.


Mấy ngày trước đây, vị Ninh quý phi được Hoàng thượng ân sủng vạn ngang ấy thế mà không biết vì sao lại tới nơi đây vì muốn gặp một người. Hai người này gặp nhau trong miễn cưỡng và ghét bỏ, nói dăm câu ba điều lạnh nhạt gượng gạo là liền giận cá chém thớt, bao nhiêu tức giận là trút lên người cung nữ hết. Người tên Thanh Sanh này che chở cho Thanh Trúc nên phải chịu phạt thay, ăn năm mươi roi quất, sau đó là nất tỉnh nhân sự, sốt cao nói mớ. Thái y chữa trị cho có, mà Thanh Sanh không tỉnh, cứ hôn mê ba ngày ba đêm như thế, cuối cùng giờ mới có thể tỉnh lại. 


Cố Thanh Trần lại thầm nghĩ, chủ nhân của thân xác này không biết đã chết thật rồi, hay đã hoán đổi linh hồn để nhập vào thân xác của mình ở thế giới kia đây? Xuyên không vào cái chốn cung đình tranh đấu chính là loại xuyên không nguy hiểm nhất trần đời, đây nhất định sẽ không phải là một nơi tốt đẹp. 


Cũng may, lãnh cung cũng coi như là chỗ an toàn hơn nhiều chỗ khác, bằng không một ngày nào đó mà thân nàng đây cũng bị Hoàng thượng mạnh tay chộp lấy thì ấy mới gọi là xui xẻo. Nghe Thanh Trúc nói, Hoàng đế lên ngôi năm hai mươi lăm tuổi, tới nay là đã ngồi ngôi cửu ngũ thống trị thiên hạ được bảy năm, thái bình thịnh thế, dân giàu nước mạnh. 


Đoạn, Cố Thanh Trần bảo Thanh Trúc mang cái gương đồng lại cho mình, đặng cẩn thận nhìn ngắm gương mặt hiện tại một phen. Thấy một gương mặt trái xoan, đường cằm thon nhọn, nước da trắng nõn, mắt dài môi mỏng, xem ra cũng có mấy phần tương tự với mình. Dung mạo này thanh tú ưa nhìn nhưng không có gì lộng lẫy nổi bật, lẫn trong đám đông thì cũng là an toàn. Lúc này nàng mới yên tâm, thả lỏng.


Nàng ở lì trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, lại nghe Thanh Trúc nói vị kia đã phái người mang đến một lọ thuốc bôi. Chăm chỉ bôi mấy ngày, giờ đây những vết thương đã liền miệng và biến thành những vết sẹo nhỏ mờ mờ, xem ra thuốc ấy là loại vô cùng tốt. 


Thanh Trúc lại kể các tuyến quan hệ chằng chịt trong hậu cung cho nàng nghe, còn phải nói qua một lượt về các điều cung quy cơ bản. Chỉ là, vừa nghe đến các lễ thức quỳ lạy bái tấu, Cố Thanh Trần đã thấy đầu mình ong ong lên. May thay, Trường Ninh cung này là lãnh cung, không nhiều các vị chủ tử ở tít cành cao, không cần nói quá nhiều về quy củ.



Thì ra Cảnh Đồng đế lên ngôi năm hai lăm tuổi, tính đến nay đã chấp chính được bảy năm, đã lập Thiên kim dưới gối Thừa tướng trong triều lên ngôi Hậu, phong, Đoan Hậu. Ngoại tộc của Hoàng Hậu dòng dõi thư hương, quan bái cửu khanh, thao lược tung hoành, Hoàng đế vô cùng tin cậy, bằng chứng là, việc lập Hậu cũng chính là để chiều theo ý Đoan thị.


Đoan Hậu tinh thông cầm kỳ thi họa, nằm lòng quốc sách quốc lộ, lại từng đích thân chép sử ký, tường gốc rễ từng triều đại. Có giai thoại kia, nàng mới mười bốn tuổi đã mạo danh để dự khoa cử, tới khi thi Đình để tranh chức Trạng Nguyên thì bị bại lộ. Nàng bị bắt lại, bấy giờ được Thừa tướng ra mặt bưng bít, toan chịu tội thay, chẳng ngờ Tiên đế chẳng những không giận mà còn lấy làm vui, tán dương rằng nữ tử Chu Hướng cũng có thể có người văn tài hơn người như thế, đó là cái đại phúc. Nhìn thấy Đoan Nhược Hoa năm đó mười bốn tuổi mà thông minh xinh đẹp, là thiếu nữ có tư chất lanh lợi hoạt bát, liền thích thú, hứa hôn cho Thái tử.


Thái tử lên ngôi, mà Đoan Nhược Hoa khi đó mười sáu tuổi, mười sáu tuổi đã ngồi lên Phượng vị thống lĩnh lục cung. Thiếu niên tuấn lãng oai hùng cùng thiếu nữ dịu dàng như ngọc ngắm trăng du thuyền, cầm sắt hoà minh, kiêm điệp tình thâm, tạo nên một giai thoại về lương duyên Đế Hậu.


Đáng tiếc ân sủng đế vương luôn mỏng, tiệc vui chóng tàn, Hoàng hậu càng lúc càng trở nên lạnh lùng, không biết quyến rũ, mà Hoàng đế lại tráng niên hào hoa, sau khi lên ngôi ít lâu còn mở cuộc đại tuyển tú nữ. Phi tần trong hậu cung như ong bướm vờn quanh, các vị chủ tử người thì thanh tao thể thiếp, hoặc mạnh mẽ cá tính, hoặc quyến rũ phong tình, không ai mà không phải dùng hết thủ đoạn để níu giữ ân sủng của bậc quân vương. Sau, có Ninh thị, trưởng nữ của Tướng quân Trấn Bắc, và Tiết thị - thứ nữ của Hộ bộ Thị lang, hai người cùng tiến cung, trước sau đều phong phi, riêng Ninh thị được tấn phong Ninh quý phi.


Hoàng hậu an phận ẩn dật trong Phượng Tư cung, tuy chấp chưởng lục cung mà chẳng tranh giành gì, tuy không thất sủng nhưng ân sủng càng lúc càng phai nhạt. Sau, bởi cáo buộc dùng cổ thuật bùa chú hãm hại Thục phi động thai đẻ non làm Hoàng đế mất đi một vị hoàng tử mà mặt rồng phẫn nộ, phán: "Hoàng hậu mất hết tư cách, tà đạo ma quái, không thể nhận thiên mệnh, truất xuống Trường Ninh Cung. Từ nay Ninh quý phi chấp chưởng lục cung, cùng Thục phi lo liệu mọi chuyện."


Vậy là, Hoàng đế đày Đoan Hậu vào lãnh cung, lại vướng thế lực Đoan gia mà không thể phế truất phong hào, không thể thu lại Phượng ấn. Dù sao, quyền quản lục cung đã rơi vào tay Ninh quý phi và Thục phi, thế lực của hai người này, từ ấy càng lên cao và bành trướng.


Cố Thanh Trần trầm tư một chút, hỏi "Hôm đó người Ninh quý phi đến gặp mà không được như ý đó… hẳn là Đoan Hậu rồi." 


Thanh Trúc đáp, "Đúng vậy, thuốc bôi kia cũng là đồ Đoan Hậu phái người đưa tới." 


Cố Thanh Trần nghe, gật đầu, "Xem ra ngày kia đi thỉnh an, ta phải nói lời cảm ơn mới được."


Đếm ngày qua đi, giờ Cố Thanh Trần đã có thể xuống giường đi lại, mà lúc chưa đi được thì nàng vẫn cứ nằm trên giường, vẫn hay nhờ Thanh Trúc đi tìm giúp mình mấy cuốn sách để học, nay nàng đã biết đọc chữ phồn thể, chỉ chưa thạo cách viết mà thôi.



————-



Lần này edit lại cho chuẩn, thực ra Trữ không phải Trữ, mà là Ninh mới đúng. :)))

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...