Chuyển đến nội dung chính

[LỆNH] Văn Án

 "THANH SỬ CẢO"[1] VIẾT:

Tháng Tám, năm Thuận Trị thứ Mười, đương kim Hoàng hậu bị phế. 


Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, vào tháng Năm năm Thuận Trị thứ Mười một được sơ phong Phi vị, vào tháng Sáu được tấn phong Hậu vị, sau này chính là Thanh Thế Tổ Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu. 


Khi được sách phong Hậu vị, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị mới mười ba tuổi, để phân biệt với Phế hậu tiền nhiệm, người đời còn gọi nàng Tiểu Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu.


Sử lại viết, vị Kế hậu này 'lạnh nhạt, cứng nhắc, không hiểu phong tình', khiến cho Thanh Thế Tổ Thuận Trị không hài lòng chút nào. Mặc dù mang danh nghĩa chấp chưởng lục cung nhưng thực ra không hề có thực quyền, việc hậu cung đều do Hoàng Quý phi Đổng Ngạc thị toàn quyền khống chế. Thuận Trị đế càng không vừa mắt Tiểu Hoàng hậu, coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ muốn lập tức phế vị cho thống khoái.


Từ trước đến nay, trong chính sử lẫn dã sử Thanh triều, vai trò nổi bật nhất của Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu chính là tô điểm cho chuyện tình Đế vương Phi tử tuyệt luân động lòng người của Thuận Trị đế và Hoàng Quý phi Đổng Ngạc thị mà thôi. 


Chốn thâm cung vàng son xưa nay luôn là mồ táng cho phận hồng nhan, mà Tân hậu Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị thân là lục cung chi chủ lại bị chính Đế vương không vừa mắt, đứng mũi chịu sào nhận hết những khó dễ. Nàng là chính thê của Thuận Trị, cũng là người mà hắn chán ghét coi thường nhất.


Cuộc đời của Thuận Trị đế, người mà hắn cảm thấy có lỗi nhất không phải nữ nhân hắn yêu tới đến chết không quên Đổng Ngạc phi, mà chính là Tiểu Hoàng hậu mà sinh thời hắn vẫn luôn căm ghét – Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc.


 [1] Thanh Sử Cảo [清史稿 ]:  Tương đương với Nhị Thập Tứ sử,  Thanh Sử Cảo là bản thảo một bộ tư liệu lịch sử về thời nhà Thanh, bắt đầu từ khi Thanh Thái Tổ lập ra nhà Thanh vào năm 1616 đến khi Cách mạng Tân Hợi kết thúc sự thống trị của nhà Thanh vào năm 1911.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...