Chuyển đến nội dung chính

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 3

Sáng sớm hôm sau.

Lục chưởng quỹ đi Hội quán Giang Nam về là đến gặp Đông Cửu ngay. Không ngờ chỉ sau một đêm mà giờ Đông Cửu đã phải lấy tay ôm khuôn mặt sưng vù, đi đi lại lại trong đau đớn.

"Chủ tử bị sao vậy?" Lục chưởng quỹ khẽ hỏi Hồng Tiêu, chính là người đang vắt khăn để chườm mặt cho Đông Cửu.

"Bị đau răng đấy." Hồng Tiêu vừa nói vừa đưa chiếc khăn đã vắt khô cho Đông Cửu đắp lên mặt.

"Lục gia, tin tức thế nào rồi?" Đông Cửu nén đau, thốt ra từng tiếng qua kẽ răng mà như rên rỉ: "Ta thực sự cần liều thuốc quý của Dưỡng Chính Đường để cứu lấy cái mạng này."

Nàng đang ở độ tuổi mọc răng khôn, lại thêm những ngày này toàn lo âu bứt rứt, nóng ruột nên mỗi khi cơn đau tái phát là cả mặt lẫn họng đều sưng vù lên, khiến cho nàng đứng ngồi không yên, ngay cả nuốt nước bọt cũng thấy đau.

 Lục chưởng quỹ cũng đang lo lắng nhưng ông vẫn thận trọng, đáp: "Phủ chúng ta và phủ bên ấy vốn không có giao hảo sâu sắc, chẳng qua lại gì, mà vị Nhị cô nãi nãi kia lại sống vô cùng là kín đáo. Nếu ta cứ đường đột đến thăm thì không ổn. Sáng nay, ta đã nhờ hội trưởng Phùng của Hội quán Giang Nam giúp đứng ra làm cầu nối rồi."

Nói rồi ông lấy một phong thư từ trong tay áo ra: "Vào ngày mười lăm âm lịch hàng tháng, các chủ tiệm thuốc trong giới y thuật đều sẽ tụ họp tại Hội quán Giang Nam để bàn việc. Khi đó thì người quản sự của Dưỡng Chính Đường chắc chắn sẽ có mặt. Tình cờ hội trưởng Phùng có một lá thư muốn gửi cho nhị cô nãi nãi đây này, đến lúc đó ngài có thể thay mặt ông ấy chuyển thư đi, như vậy sẽ không bị coi là đường đột nữa."

Đông Cửu nhìn ngày tháng, ngày mai chính là ngày mười lăm rồi.

Nàng nhận lá thư từ tay Lục chưởng quỹ, lòng bàn tay cân nhắc trọng lượng của nó.

Nàng xua tay: "Không được, đợi đến ngày mai không được. Ta phải đi ngay bây giờ để tìm bà cô ấy."

"Thế này..." Lục chưởng quỹ thấy người trẻ tuổi đôi khi quá nóng vội, nói: "Hay là cứ sai một tiểu tử đến hỏi trước xem nàng ấy có ở phủ không? Kẻo lại đi một chuyến vô ích."

Chẳng bao lâu sau người được phái đi đã trở về và báo rằng chủ tiệm Dưỡng Chính Đường đã đi xuống vùng nông thôn để xử lý việc đầu mối dược liệu, phải đến ngày mai mới trở về.

 "Đi hỏi lại xem người ta đã đi đâu, đi bằng con đường nào." Đông Cửu vừa sai người đi dò la thêm vừa sai người chuẩn bị lương khô và ngựa để lên đường xuống thôn quê.

Thấy Lục chưởng quỹ tỏ vẻ khó xử, Hồng Tiêu khẽ nói với Đông Cửu: "Cứ kiên nhẫn đợi thêm một ngày ở phủ có được không? Cứ thế này mà đi, nhỡ chẳng may đi ngược đường với tiểu thư nhà họ Phú Sát ấy thì chẳng phải càng mất công hay sao?"

Lúc này Đông Cửu đã thắt dây ngựa và tra yên cương xong xuôi: "Ta không thể chờ thêm được nữa." Nàng vừa nói vừa lật mình lên ngựa, sốt ruột thúc ngựa đi qua đi lại vài lần. Nâng roi lên nhìn xuống mọi người trong sân, nàng cau mặt nói: "Việc kinh doanh của nhà ta thì ta sốt ruột là lẽ đương nhiên! Thương trường như chiến trường, không thể ngồi chờ chết được."

"Ông đừng khuyên y nữa, cứ để y đi đi, náo loạn mệt rồi sẽ tự chạy về thôi." Hồng Tiêu đưa túi lương khô cho Đông Cửu, quay lại mỉm cười an ủi Lục chưởng quỹ đang buồn rầu: "Y ở trong phủ lâu quá rồi, tìm cớ để ra ngoài giải khuây thôi."

"Cửu gia, đã hỏi rõ rồi. Vị cô nãi nãi ấy đi đường này, chắc giờ đang trên đường trở về rồi." Tiểu tử mở bản đồ ra chỉ đường cho Đông Cửu.

Đông Cửu kéo chiếc kính râm bằng thủy tinh đen thấp xuống sống mũi, nheo mắt nhìn qua loa rồi gật đầu: "Gọi người, theo ta đi."

"Cửu ca nhi, đi đứng cẩn thận một chút." Hồng Tiêu vẫn vỗ vỗ đầu ngựa, dặn dò nàng.

Đông Cửu xem qua chiếc túi hành lý mà Hồng Tiêu chuẩn bị cho mình, một túi đơn giản nhưng đầy đủ mọi thứ, nàng mỉm cười, gật đầu: "Biết rồi, ta đi đây."

"Giá!" Lên đến đường quan đạo, Đông Cửu thúc ngựa phóng như bay. Chỉ nghe tiếng gió lướt qua tai, trong gió còn mang theo hơi ẩm mốc của Giang Nam, sự phóng khoáng này khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái và sảng khoái.

Thế nhưng điều đó lại khiến cho đám tiểu tử theo sau phải khổ sở. Bọn họ sinh ra ở Giang Nam, vốn giỏi đường sông nước, ngày thường ít khi cưỡi ngựa nên không quen với những đoạn đường gồ ghề.

"Ôi lạy trời ơi, nhà họ Hàn chúng ta sao lại có một vị tiểu tổ tông thế này, đúng là muốn lấy mạng người ta chứ gì nữa." Nhị quản gia bị xóc nảy đến mức ngũ tạng lục phủ lệch cả vị trí, không khỏi rên rỉ trên lưng con ngựa. 

Đi trên đường quan đạo đến tận khi trời xẩm tối mà vẫn không thấy bóng dáng vị tiểu thư nào của nhà họ Phú Sát. Trời lất phất mưa, Đông Cửu ghìm cương ngựa, buồn bã uống vài ngụm nước rồi nói với các quản gia phía sau: "Tìm một quán trọ nghỉ lại đi."

Nghe thấy có thể nghỉ ngơi, mấy tiểu tử đều hớn hở: "Cửu gia, phía nam, cách nơi đây không xa có một quán trọ."

Đông Cửu để những hạt mưa lạnh buốt rơi trên mặt, tinh thần không còn hăng hái như lúc nãy nữa.

"Giá, giá!"

Quả nhiên, đi chưa được mấy dặm, nơi ven đường đã có một quán trọ nằm đấy. Đông Cửu vừa định xuống ngựa đã nghe thấy tiếng roi quất và tiếng quát tháo từ phía bắc quán trọ truyền tới đây. Đang tò mò, con ngựa đang cõng nàng đã tự đi đến đó.

 Mấy ngày mưa dầm khiến đường đi lầy lội, do chuyển có chút khó khăn, một chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa bị kẹt vào vũng lầy bên đường. Điều kỳ lạ hơn là dù người phu xe có quất roi tới tấp thì con ngựa kéo xe vẫn đứng yên trong bùn lầy mà không chịu nhích lên, trên mình đã hằn lên những vết máu. 

"Dừng tay!" Khi đã nhìn rõ con ngựa, Đông Cửu tháo dây yên ngựa rồi nhảy xuống giật lấy chiếc roi da từ tay người phu xe, vuốt ve vết thương do dây cương cọ xát trên lưng con ngựa nâu. Bàn tay nàng run lên vì xót xa và thương cảm, rồi nàng gỡ bỏ hết tất cả những xiềng xích đang trói buộc con ngựa ra.

Chiếc xe bị kẹt trong vũng lầy, mưa lại càng lúc càng lớn, con ngựa lại không nghe lời khiến người phu xe vô cùng bực tức, lại đột nhiên xuất hiện một người không biết từ đâu ra, chẳng nói chẳng rằng đã tháo cương ngựa.

"Ngươi là ai?" Phu xe bước đến kéo tay Đông Cửu, lúc này nàng đang ôm đầu con ngựa và lẩm bẩm điều gì đó.

"Bao nhiêu tiền? Ta mua tất!" Đông Cửu lấy một chiếc túi tiền từ thắt lưng ra ném cho phu xe: "Đủ không?"

"Cửu gia, Cửu gia, nhìn thì hắn cũng không phải là người có thể quyết định được đâu. Hay là để ta đi tìm chủ nhân của hắn cho ngài nói chuyện." Nhị quản gia giành lại túi tiền từ tay người phu xe, phiền muộn âu sầu kéo Đông Cửu lại bàn bạc: "Chúng ta cứ vào trong trước đi." Rồi ông quay sang nói với mấy tiểu tử: "Mấy người các ngươi giúp họ kéo xe vào, dỡ hàng xuống!" 

Trong quán trọ, ở một căn phòng trên lầu hai.

"Hàng đã được dỡ xuống hết cả chưa? Kêu tiểu nhị sắp xếp cho tử tế cẩn thận, đừng để bị mưa ướt." Chàng thanh niên quay sang dặn dò người quản gia đang đứng một bên.

"Nhị gia, có việc này phải bẩm báo với ngài." Quản gia khó xử, nói: "Lúc nãy, mới vừa vào trong sân mà chúng ta đã gặp phải một nhóm người nhà họ Hàn. Bọn họ nói là vị thiếu gia của họ đã để mắt đến con ngựa kéo xe của chúng ta, muốn mua nó với giá cao."

"Nhà họ Hàn?" Chàng thanh niên vừa uống trà gừng vừa cười nói: "Từ xưa đến nay chỉ nghe nói đến việc cướp gái nhà lành chứ chưa từng nghe nói đến chuyện cướp ngựa bao giờ. Ngày thường mà nói thì bán chút thể diện cho họ cũng được, nhưng bây giờ đang vội vận chuyển hàng, làm sao có thể để họ làm càn được?"

_________

"Cửu gia, người ta nói là không bán đâu ạ." Nhị quản gia đứng bên chuồng ngựa, nhìn Đông Cửu đang xắn tay áo lên hết lòng chăm sóc con ngựa.

Sau khi cho ngựa ăn xong, đến cả đầu Đông Cửu cũng dính đầy rơm rạ, tà áo ngắn và giày vải đều dính đầy bùn đất, mà nàng cũng chỉ thờ ơ lau lau tay: "Không sao, cứ theo dõi bọn họ, lúc nào đi ta sẽ nói chuyện sau."

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, nhị quản gia gõ cửa phòng của Đông Cửu: "Cửu gia, ngài dậy chưa? Bọn họ sắp đi rồi, đang lắp yên cương kia kìa."

"Phải Phó nhị gia không? Tại hạ là Hàn Lộc Kỳ, ở phía Bắc thành." Đông Cửu vội vàng xông ra khỏi phòng, chắp tay về phía chàng thanh niên đang đi xuống lầu: "Tại hạ có việc muốn bàn, không biết có thể mạn phép nói chuyện riêng một lát được không?" Nói xong nàng sải bước tới, kéo chàng ta ra sân, chỉ vào con ngựa nâu rồi nói: "Chỉ cần huynh đài chịu nhường lại con ngựa này cho ta thì giá cả thế nào cũng được."

Chàng thanh niên họ Phó rút tay lại rồi giữ khoảng cách với Đông Cửu, đứng mà chắp hai tay ra sau lưng, có chút thiếu kiên nhẫn: "Cũng chỉ là một con ngựa mà thôi, nhưng dược liệu của Phó mỗ cần phải được vận chuyển về thành ngay, không thể trì hoãn được."

"Dùng ngựa của ta để kéo." Đông Cửu nghe vậy vội vàng sai người dắt ngựa của mình ra khỏi chuồng ngựa, thắng vào xe hàng. Thế rồi nàng vui mừng ôm đầu con ngựa nâu và thì thầm vào tai nó, con ngựa nâu dường như cũng rất thân thiện, cứ cọ cọ và liếm liếm bàn tay nàng.

Cuối cùng thì mọi chuyện đều suôn sẻ, nhị quản gia thở phào nhẹ nhõm, lấy một lọ sứ và một quả ô mai ra: "Cửu gia, thuốc của ngài đây. Hồng Tiêu cô nương đã dặn dò."

Đông Cửu nhanh nhẹn uống thuốc rồi ngậm ô mai, lại chắp tay với chàng thanh niên họ Phó đang chuẩn bị lên xe ngựa: "Xin hỏi đại danh của huynh đài, tại hạ sẽ đến phủ tạ ơn vào một ngày không xa."

Chàng thanh niên họ Phó ấy chỉ vào túi giấy đựng ô mai trong tay nàng: "Những thứ ngươi đang dùng chính là dược liệu mà tiệm chúng ta bán, xin cáo từ." 

"Khoan đã, tiệm mà huynh đài nói có phải là Dưỡng Chính Đường không?" Mắt Đông Cửu sáng lên, kéo vạt áo người đó. 

"Chính là Dưỡng Chính Đường." Chàng thanh niên họ Phó giật tay áo bị Đông Cửu kéo lại, nghĩ thầm cái người này sao lại phiền phức đến vậy chứ?

Khoảnh khắc bấy giờ, chàng ta không ngờ tới rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu.

"Vậy xin hỏi chủ tiệm Dưỡng Chính Đường, Phú Sát tiểu thư hiện giờ đang ở đâu?" Đông Cửu lấy phong thư ra: "Tại hạ nhận lời ủy thác của Phùng hội trưởng, có một lá thư cần phải đích thân giao cho Phú Sát tiểu thư. Xin nhờ huynh đài hãy chỉ giúp."

"Nàng ấy... đã về phủ trước rồi. Chi bằng giao thư này cho tại hạ, tại hạ sẽ chuyển lại cho nàng ấy." Chàng thanh niên đưa tay ra lấy thư.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì Đông Cửu đã chui thẳng vào trong xe ngựa:

"Ôi, đã nhận lời ủy thác của người khác thì phải làm sao cho có trách nhiệm, ta vẫn nên đích thân giao thư cho Phú Sát tiểu thư thì hơn. Đến lúc đó phiền huynh đài giới thiệu giúp một câu nhé!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...