Chuyển đến nội dung chính

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 7

 Sau khi Tế Lan rời khỏi Hàn phủ, Đông Cửu vì quá vui mừng mà cả đêm không tài nào ngủ được, nàng chong đèn thức trắng để viết bản khế ước hợp tác giữa hai nhà.

Hồng Tiêu ở bên cạnh mài mực cho nàng, thấy nàng lúc thì cặm cụi viết lia lịa, lúc lại cầm bút trầm ngâm suy nghĩ. Ngẩng đầu lên, thấy bên ngoài trời đã hửng sáng, nàng nhỏ giọng nói: "Cửu ca, hay là cởi bím tóc ra đi?"

"Ừ..." Đông Cửu vẫn còn đang đọc lại các điều khoản chi tiết trong khế ước, nàng khẽ lên tiếng đáp lời, tiện miệng hỏi: "Giờ là mấy giờ rồi?"

Hồng Tiêu nhìn chiếc đồng hồ kiểu Tây trên bàn: "Đã giờ Dần rồi."

"Thế à? Thế mà không để ý." Đông Cửu hài lòng đặt bản khế ước xuống bàn, tựa lưng vào ghế, để mặc Hồng Tiêu gỡ bím tóc cho mình. Nàng vươn vai một cái rồi nói: "Sao không nhắc ta?"

"Cửu ca rốt cuộc cũng đã kiếm được tiền rồi, nhân lúc còn hăng say hứng khởi thì cứ viết tiếp thêm mấy điều khoản đi, để còn đổi lấy ngân lượng từ Nhị cô nương của Phú Sát gia. Thấy người vui, nô tì cũng vui, thế là cả hai cùng không để ý giờ giấc." Hồng Tiêu cầm bản khế ước Đông Cửu đã viết, cẩn thận xem từng trang một.

Nàng mỉm cười: "Cửu ca bị kìm hãm từ lâu rồi mà nay mới được bộc phát, những ý tưởng ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng cũng có đất để dụng võ rồi."

Đông Cửu lấy tay che vầng trán: "Nếu thấy không có gì sai sót thì hãy bảo người mang đến phủ Phú Sát cho Nhị tiểu thư xem thử. Ta đi nghỉ một lát, khi nào bên đó có hồi âm thì báo cho ta ngay."

_________


Ở phủ Phú Sát, Tế Lan dậy sớm đã thành thói quen. Vì hôm qua uống rượu nên sáng nay nàng cũng có chút uể oải, mệt mỏi, không có mấy phần hào hứng tinh thần.

Sau khi tắm rửa, Phú Sát Thấm sai người dọn bữa sáng, Phú Sát Mễ thì bưng một chiếc hộp gấm vào.

"Thứ gì thế này?" Tế Lan đặt chiếc thìa xuống.

"Tiểu tử của Hàn phủ mang tới ạ." Phú Sát Mễ thấy Tế Lan đưa tay ra cũng liền dâng chiếc hộp qua.

"Không nói thì ta cũng quên mất. Tiểu Mễ, ngươi đi gọi Phí Mạc quản gia, bảo ông ấy thông báo với các chưởng quỹ rằng sau bữa sáng hãy đến phủ bàn bạc công chuyện. Bảo cả Sách tiên sinh của phòng kế toán chuẩn bị năm mươi vạn ngân phiếu nữa." Tế Lan nói xong, lấy văn thư trong hộp ra, xem lướt qua vài trang đầu.

"Chà, ấy thế mà chữ đẹp thật đấy. Vị Cửu gia nhà họ Hàn này cũng có chút tài năng tiềm ẩn đấy nhỉ." Phú Sát Thấm đứng bên cạnh nhìn qua một lượt: "Lan ca nhi, người ăn xong rồi hẵng xem cũng chưa muộn, canh nguội hết rồi kìa."

"Phiền Thấm tỷ đọc cho ta nghe đi, làm hai việc một lúc thì mới không trễ nải." Tế Lan tiếp tục dùng bữa.

Phú Sát Thấm liền đọc từng chữ, từng câu, từng điều khoản ra thành lời. Trong đó có cả điều khoản rằng để thể hiện mối quan hệ hợp tác với Dưỡng Chính Đường, tất cả cửa tiệm của Hàn gia từ nay sẽ chính thức đổi tên thành Đạt Chính Xương.

Kèm theo đó là địa chỉ chi tiết của các cửa tiệm. Tính từ ngày khế ước được ký kết, cứ vào đầu tháng, tất cả các cửa tiệm Đạt Chính Xương sẽ gửi một lượng phiếu hàng hoá có giá trị cố định đến tổng kho của Dưỡng Chính Đường.

Tổng kho của Dưỡng Chính Đường sẽ tự phân phát cho các chi nhánh cửa tiệm, bất cứ Chưởng quầy nào có phiếu hàng này đều có thể đến các cửa tiệm Đạt Chính Xương tại địa phương để đổi lấy hàng hóa với giá bằng tám phần mười giá thị trường, rồi số tiền này sẽ được dùng để trả lãi hàng tháng cho khoản vay.

Phú Sát Thấm đọc xong thì Tế Lan cũng vừa ăn xong bữa sáng.

Nàng gật đầu: "Như thế rất tốt, vừa công bằng lại vừa có thành ý. Thôi thì đã hợp tác rồi cũng phải có qua có lại. Thêm một điều khoản nữa từ phía ta, Hàn gia mua thuốc ở Dưỡng Chính Đường thì cũng sẽ được bớt đi hai phần giá cả."

Lúc này Phú Sát Mễ bước vào, nói rằng các chưởng quỹ ở các nơi đã lần lượt vào cổng và đang đợi ở tiền sảnh.

Khi Tế Lan bàn bạc công việc, vì nàng là góa phụ, cho nên nàng luôn ngồi sau tấm bình phong bằng rèm châu trong đại sảnh, không bao giờ trực tiếp mặt đối mặt với các chưởng quỹ.

Các chưởng quỹ nghe nói sẽ hợp tác với một nơi buôn bán gạo, mì, trà, lụa như Hàn gia thì ai nấy đều có chút bất ngờ và khó hiểu. Bởi lẽ hai nhà kinh doanh những loại mặt hàng hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Hàn gia có Cửu thiếu gia nào, sao tự nhiên lại hợp tác được nhỉ? Mà cách hợp tác này cũng thật là mới mẻ.

Sau khi chuyền tay nhau xem bản khế ước, tất cả đều thấy nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như trên giấy viết thì đúng là cũng đáng để thử. Ngay cả khi vạn nhất tình huống xấu nhất xảy ra là không thể thu hồi năm mươi vạn lượng thì vẫn có thể tiếp quản gần hai mươi cửa tiệm của Hàn gia, vậy cũng không tính là lỗ.

Thế là, mọi người đều đồng ý ký bản khế ước này.

Tế Lan thấy mọi người không có ý kiến gì thì cho tất cả ra về, chỉ giữ lại tổng chưởng quỹ của Dưỡng Chính Đường. Mặt khác, nàng lại sai người mời quan phủ và cả Hội trưởng Hội quán Giang Nam đến, mặt khác nữa lại mời Đông Cửu mang theo khế đất của các cửa tiệm đến, đôi bên cùng nhau ký khế ước dưới sự chứng kiến của mọi người.

Lúc Đông Cửu đến, nàng mới chỉ ngủ chưa đầy hai canh giờ, dưới mắt vẫn còn loáng thoáng quầng thâm.

Đông Cửu đến, nhìn quanh vài lượt, nhưng nhìn mà nhưng không thấy Phó nhị gia đâu. Những người có mặt ở đây hiển nhiên đều là những người đứng đầu trong giới chính trị và thương mại ở Giang Nam, nhưng nàng lại không quen biết ai cả. May mà có Lục chưởng quỹ giới thiệu vòng quanh, những người này ở đây vốn đã quen với các thủ tục và nghi lễ xã giao, nên đôi bên đều ra cái vẻ hào sảng nồng hậu, không khí cũng không bị lạnh nhạt gượng gạo.

Tế Lan lại mời văn quan văn của phủ nha sửa đổi lại bản khế ước một chút, thêm vào trong ấy vài ý kiến của mình, rồi đưa cho Đông Cửu xem qua. Sau đó, bản khế ước đã qua chỉnh sửa ấy được chép làm bốn bản, ngoài chủ của hai bên thì người làm chứng và quan phủ cũng đều giữ lấy một bản.

Sau khi lần lượt ký tên và điểm chỉ, khế ước chính thức có hiệu lực. Sách tiên sinh của phòng kế toán mang ngân phiếu đến, Đông Cửu kiểm đếm xong, mọi việc coi như đã hoàn thành.

Sau đó, Phú Sát Thấm bước ra từ sau tấm bình phong, nàng thản nhiên và điềm đạm cúi người trước mọi người, dịu giọng nói: "Đông gia của chúng tôi nói đa tạ các vị đại nhân đã giúp đỡ. Theo lệ cũ, ký khế xong, mời các vị đến tiền sảnh ăn một bát mì thanh, mong mọi chuyện được tốt đẹp, dài lâu."

Mọi người khách sáo và lễ độ chắp tay cúi chào người ngồi ở sau tấm rèm châu, rồi theo sự hướng dẫn của Phí Mạc quản gia, tất cả đi ra tiền sảnh.

Từ đầu đến cuối Đông Cửu không nhìn rõ người ở sau tấm rèm, càng không nghe thấy Tế Lan lên tiếng nói chuyện. Nàng chỉ nghĩ, mình phải nói gì đó rồi mới đi, đặng coi như phải phép. Thấy mọi người đã đi hết, nàng còn đang lưỡng lự thì Phú Sát Thấm đi đến gần, khẽ cúi người thi lễ.

Rồi Phú Sát Thấm sai một tiểu nha hoàn mang chậu nước sạch đến để Đông Cửu rửa sạch đôi bàn tay còn dính vết mực ấn: "Đông gia mời Cửu gia đến sảnh phụ để nói chuyện đôi câu."

Sảnh phụ được bố trí như một thư phòng nhỏ, thuận tiện để phác thảo, chỉnh sửa văn thư sau khi bàn bạc công việc.

Đây là lần đầu tiên Đông Cửu cảm thấy mình được nhìn Tế Lan ở khoảng cách gần đến vậy, ấn tượng đầu tiên về người trước mắt là ấn tượng về một vị tiểu thư khuê các tao nhã, nàng ấy đang ngồi đoan trang ở trên ghế kia.

Đông Cửu chắp tay, đôi mắt lướt qua đánh giá dung mạo người đối diện, không khỏi giật mình trong lòng khi thấy Nhị tiểu thư này và đường huynh của nàng ta lại có nhiều nét tương đồng trên gương mặt đến như vậy.

"Khế ước ngài phác thảo, ta đã xem qua rồi." Tế Lan bưng bát lên cho có lệ, gắp một sợi mì, sau khi nhai nuốt một cách hết sức là lịch thiệp, nàng dùng khăn lau miệng.

Rồi nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là lần đầu tiên viết khế ước, đúng không? Có nhiều chỗ không được chặt chẽ lắm, mấy chỗ này ấy, sau này không nên viết như vậy. Với lại, khế ước chỉ là một tờ giấy chứng nhận giao dịch của hai bên thôi, không cần dùng quá nhiều từ hoa mỹ."

Đông Cửu nhíu mày, nàng vô cùng không thích và không quen việc người khác dùng giọng điệu giáo điều dạy dỗ để nói chuyện với mình. Dù người đó có là chủ nợ của mình đi chăng nữa.

Giọng nói và thái độ của Tế Lan đã khiến ấn tượng tốt đẹp mơ hồ của nàng đối với Tế Lan sụp đổ hoàn toàn trong chớp mắt, trong lòng nảy sinh sự chán ghét tức thì.

Trong lúc nói chuyện, Tế Lan đứng dậy, cầm bản khế ước gốc mà Đông Cửu tự tay viết trên bàn lên, với tư cách một tiền bối, cảnh báo: "Hàn Đông gia, thương trường như chiến trường, ăn tươi nuốt sống không nhả xương. Nếu ngài nghĩ thương trường là nơi lãng mạn đầy phong hoa tuyết nguyệt thì kết cục sau cùng chỉ có thể là thất bại thảm hại mà thôi."

Đông Cửu cầm lấy bản khế ước mà Tế Lan đưa tới, nheo đôi mắt lại, nhả từng chữ một: "Vậy thì ta sẽ tạo ra cho cô một thương trường lãng mạn đầy phong hoa tuyết nguyệt!"

"Mỏi mắt mong chờ." Đông Cửu cảm nhận thấy nụ cười xã giao đầy giả tạo của Tế Lan lóe lên một chút khinh thường, thế là, nàng lập tức chắp tay cáo từ.

Sau khi Đông Cửu đi thẳng ra ngoài, Phú Sát Thấm cười mấy tiếng khe khẽ, lắc đầu: "Người trẻ tuổi có khác, cái gì cũng viết hết lên trên mặt. Nhưng xem ra là kế khích tướng của Lan ca nhi có tác dụng tức thì rồi."

"Phải cho y biết số tiền này không dễ tiêu đâu." Tế Lan chống trán: "Tuy y có nhiều ý tưởng hơn so với những người cùng tuổi nhưng vẫn không hiểu rằng một khi đã bước ra khỏi cửa Hàn gia thì sẽ không có một ai coi y là Cửu thiếu gia. Trên thế gian này người có quyền và có tiền mới là người có tiếng nói, y muốn có tiếng nói thì trước tiên phải học cách im lặng."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...