Đông Giai Nạp Đa (ra vẻ đáng thương nài nỉ): "Phú Sát
tiểu thư, Phú Sát cô nương, Tế Lan, A Tế, Lan Lan, Tiểu Lan, Lan nhi à..."
Phú Sát Tế Lan (khinh bỉ liếc mắt): "Hoặc là trình bày,
hoặc là biến ngay."
Đông Giai Nạp Đa (bám riết như keo con chó): "Cho ta mượn
năm mươi vạn lượng."
Phú Sát Tế Lan (nhếch nhếch khoé miệng): "Cái gì? Ngươi
nghĩ đống tiền của quả phụ ta đây đều là rơi từ trên trời xuống hay sao?"
Đông Giai Nạp Đa (buồn rầu hết sức): "Được thôi."
Phú Sát Tế Lan: "Chi bằng... ngươi đến phủ của ta làm rể
đi."
Đông Giai Nạp Đa (xoắn xít khăn tay, im lặng không nói).
Phú Sát Tế Lan: "Hay là ngươi chê ta già hơn ngươi bảy
tuổi?"
Đông Giai Nạp Đa (vội vàng xua tay): "Chủ yếu là
vì..."
Phú Sát Tế Lan: "Người đâu, dọn dẹp phòng kế toán, đây
là Chưởng quỹ mới đến!"
Đông Giai Nạp Đa: ?!?!?!
Nhận xét
Đăng nhận xét