Chuyển đến nội dung chính

[VI PHI] GIỚI THIỆU & VĂN ÁN

Quân thượng trên ngôi cửu ngũ, nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy là nữ Đế, cũng vẫn quân vô hí ngôn[1].


[1] Vua không bao gi nói chơi.


Quân thượng không vừa mắt với văn chương của Cố Uyên, nàng chỉ còn cách lưu lạc đầu đường.


Quân thượng muốn Cố Uyên nhập cung hầu hạ, nàng chỉ còn cách pha trà rót nước.


Quân thượng muốn Cố Uyên dọn giường, trải chăn, chung loan trướng - Nàng đấu tranh mãi, cuối cùng, đành chấp nhận.


——— 



Li Editor:

'Bức Lương Vi Phi' - bức lương thần thành phi tần, có thể hiểu đã là phi tần thì không bao giờ lương thiện.


Đây là tác phẩm không mi, đã 10 năm rồi. 'Bc Lương Vi Phi' có nhân vật liên quan đến tiểu thuyết 'Tung Hoành' của cùng tác giả Lâm Thác - đại thần tiểu thuyết bách hp thi kỳ đầu (10-15 năm trước). 'Tung Hoành' là ta truyện trường thiên n tần, bách hp quyền mưu bối cảnh ln tiểu biểu trong thi kỳ đầu của văn học mạng, thi đó thường được ví như 'Lang Nha Bảng' của gii bách hp. 'Tung Hoành' quá đồ sộ và tác giả chưa thật s kết thúc phần sau của nó, nên nhà đài thầu 'Bc Lương Vi Phi' - cùng tác giả, cùng phong cách, nhưng ngắn hơn, nhẹ nhàng dễ xem hơn nhưng cũng đã nhận được Kim bài Tác phẩm tiêu biểu Tấn Giang Văn Học Thành. Hi vọng các bạn yêu thích.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...