Quảng Châu, mùa Thu năm 1907.
Gió thu cuối mùa lướt qua hai bờ Châu Giang, khi trời vừa hửng đông, bến cảng đã chật kín thuyền bè neo đậu.
Những người cửu vạn đầu để tóc bím, thân trên cởi trần, lót những manh áo cũ trên vai để cõng từng thùng hàng lên bờ.
Thế nhưng chỉ vì lỡ tay làm mạnh một chút khi bốc hàng mà họ đã ngay lập tức bị chủ tàu đánh đập và lăng mạ.
"Những món đồ tráng men Tây Dương tiến cống vào cung đấy, vô cùng quý giá, các ngươi có biết không hả?" Tên giám công người Tây trắng dùng một thứ tiếng Hoa lơ lớ để quát mắng những người cửu vạn khốn cùng, đối xử với họ như súc vật, "Lũ khốn kiếp, mau chuyển hàng lên đây!"
Để mưu sinh, những người cửu vạn mặt mày đầm đìa mồ hôi đành nuốt giận vào bụng. Cho đến khi nhận được tiền công họ mới dùng vạt áo lau đi mồ hôi trên trán, gỡ bím tóc đang quấn trên cổ ra để thả nó xuống lưng, rồi quay lưng lại chửi thầm theo bóng gã người Tây đang khuất dần: "Tao thèm vào! Cái lũ Tây đó có gì mà kiêu ngạo, chẳng qua cũng chỉ là một đống đồ sứ mà thôi!"
Một tiếng còi lớn vang vọng trên dòng sông, đám thợ thuyền thậm chí còn không kịp lau mồ hôi đã vội vã chạy ùa về phía cảng.
Ống khói trên nóc tàu vẫn còn đang phả ra hơi nước, người thủy thủ dằn thật mạnh chiếc neo cho nó lún xuống thật sâu, ghì con tàu dừng lại bên bờ một cách an toàn.
"Có ai cần người khuân vác hành lý không ạ?" Những gã cửu vạn đi từng lượt từng lượt để hỏi han những quý tộc vừa bước xuống tàu, ai nấy quần là áo lượt, ăn mặc sang trọng, hoàn toàn lạc lõng giữa bến cảng lấm lem bụi bặm.
Vài công tử du học nước ngoài về nói: "Cút đi, tránh ra chỗ khác."
Rồi dùng ánh mắt đầy kiêu ngạo và cũng đầy khinh bỉ để xua đuổi và lăng mạ những người dân dưới tầng lớp khốn cùng chỉ mong tìm cơ hội kiếm sống.
"Hòm đồ này hơi nặng, tôi đang lo lắng không biết làm sao đây, thật sự rất cảm ơn anh." Một người phụ nữ lịch sự và hảo tâm giao thì giao đống hành lý nặng trĩu của mình cho vài người cửu vạn và trả một số tiền công, thế là đã đủ cho họ ăn uống cả một ngày.
Sau khi sự nhộn nhịp trên thuyền tan dần đi, nơi ấy xuất hiện một cô gái trẻ với mái tóc ngắn đến vành tai, tay xách chiếc vali da, mặc áo sơ mi và khoác áo chiếc gi-lê màu nâu nhạt, mở chiếc đồng hồ quả quýt ra xem. Kim đồng hồ đang nhịp nhàng xoay, mặt kính trong suốt phản chiếu ánh bình minh đang lấp ló ở phía đông.
"Đến nơi sớm hơn dự kiến một chút." Cô gái lẩm bẩm khi xem giờ rồi cất đồng hồ đi, dõi mắt nhìn về phía hai bờ sông Châu. Nơi đó có khu thương mại sầm uất nhất đất Quảng Châu này.
"Chắc Thập Tam Hàng đã mở cửa rồi đây."
"Tiểu thư, có cần người xách giúp hành lý không?" Người lên tiếng hỏi câu ấy là một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ gầy gò ốm yếu.
Cô gái trẻ bừng tỉnh, định từ chối, nhưng nhìn thấy phía sau là một bé gái chỉ cao quá đầu gối đang nấp sau lưng mẹ, ngước đôi mắt mong chờ lên nhìn mình.
Vì không thể giành khách với những người đàn ông khỏe mạnh, họ chỉ có thể thử vận may, hy vọng gặp được những người giàu lòng trắc ẩn.
Cô gái nhìn mẹ con họ mà lòng chợt dâng trào sự xót xa. Cô đưa chiếc vali da nhẹ bẫng cho người phụ nữ, "Vậy phiền cô rồi."
Sau khi xuống thuyền, cô gái đưa cho người phụ nữ ấy một đồng bạc nhỏ. Người phụ nữ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vã từ chối: "Hòm đồ nhẹ lắm, không cần đưa tôi nhiều thế này đâu."
Nhưng vấp phải sự kiên quyết của cô gái, người phụ nữ đành nhận lấy đồng bạc nhỏ, sau đó cô lại ngồi xổm xuống nhét một đồng bạc lớn vào tay bé gái, cùng với một viên kẹo bọc giấy. Bé gái rụt rè nhìn mẹ, không biết có nên nhận hay không, "Mẹ ơi."
"Tiểu thư, như vậy sao được..."
"Đây là tôi cho riêng cô bé." Ánh nắng mặt trời trên sông ngày càng chói lọi, cô gái đứng lên, nói, "Tôi phải đi rồi."
"Chị ơi." Bé gái chợt nắm chặt lấy vạt áo cô.
Người phụ nữ có chút hoảng hốt, sợ con mình làm bẩn bộ quần áo sạch sẽ của tiểu thư trước mắt. Thế nhưng cô gái chỉ mỉm cười rồi xoa đầu bé gái, "Nhất định phải lớn lên thật tốt nhé."
Trong thời đại mà ngoại bang bốn bể đang dùng tàu lớn và súng mạnh để mở cửa quốc gia thì nơi đây, dân thường thậm chí còn phải vật lộn với mưu sinh cho sống sót qua ngày.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của bé gái: "Em nhớ rồi, chị ơi!"
Không xa trung tâm khu Thương mại Quảng Châu, tại đại viện của phủ Tổng đốc, ánh nắng xuyên qua những ô gạch tường rỗng và chiếu xiên vào trong sân.
"A Thấm, mấy giờ rồi?"
Người hầu gái liếc nhìn chiếc đồng hồ nước.
Dòng nước từ chiếc bình trên cao từ từ chảy xuống chiếc đồng thau chứa nước nằm nơi thấp nhất, khi mực nước tăng lên, thanh thước trên mặt nước cũng dần dần dâng cao.
"Tiểu thư, giờ đã là giờ Mão bảy khắc rồi." Người hầu gái bước vào phòng, cầm lấy chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm.
"Phụ thân nói hôm nay sẽ có thuyền buôn của người Tây đến cảng, ta cũng phải đến thăm thương quán xem thế nào, đến Quảng Châu đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đi bao giờ." Nàng nói.
"Nhưng lão gia nói dạo này Quảng Châu không an toàn, có dặn dò tiểu thư đừng ra ngoài." Người hầu gái lo lắng.
"Chỉ là đi xem một chút thôi mà." Nàng quay người lại, chắp hai tay vào nhau, ra vẻ tội nghiệp mà nhìn người hầu gái, "A Thấm, xin ngươi đấy."
"Vậy... thôi được rồi, nhưng tiểu thư phải hứa là không được đi lâu quá đâu nhé." Người hầu gái bất lực, cuối cùng nhượng bộ.
"Ừ!" Tiểu thư cười tươi gật đầu.
Toạ lạc ở hai bên bờ sông Châu là khu thương mại sầm uất nhất xứ, Thập Tam Hàng là do các thương quán Trung Quốc lập ra, kinh qua nhiều vụ hỏa hoạn mà đến giờ vẫn tồn tại. Cùng với đó là Dị Quán, nơi người Tây kinh doanh và cư trú, ở nơi ngay đối diện với Thập Tam Hàng của các thương nhân Trung Quốc. Người dân địa phương gọi tổng thể khu vực này là Thập Tam Hàng Dị Quán.
"Tiểu thư, người có mắt thẩm mỹ thật đấy, đây là chiếc quạt gỗ điêu khắc nổi tiếng nhất của thương quán chúng tôi, ngay cả những quý phu nhân Tây Dương cũng đang tranh nhau để mua." Ông chủ ra sức chào hàng.
"Tôi có nghe nói về việc những chiếc quạt của Thập Tam Hàng rất được giới quý tộc trong cung yêu thích ưa chuộng." Tiểu thư đang ngắm chiếc quạt nói, "Rất đẹp."
Trục quạt được chạm rỗng, các nan quạt nối với nhau bằng dải lụa, hai bên nan quạt được chạm khắc hoa văn chim muông vô cùng tinh xảo.
Chiếc quạt không lớn, vẻ đẹp tinh xảo khiến nó giống như một món đồ trang sức hơn là một đồ dùng, vậy nên vừa khi đi ngang qua cửa hàng là nàng đã chú ý đến chiếc quạt gấp nhỏ nhắn này ngay lập tức.
"Bao nhiêu tiền?" Nàng hỏi.
Ông chủ nghe giọng nói của người trước mắt, đánh giá một lượt rồi giơ tay làm hiệu một con số, nói thêm: "Đồng bạc."
Người hầu gái kinh hãi lên tiếng: "Ông chủ này, chẳng qua chỉ là một chiếc quạt gỗ thôi mà lại hét giá tận trên trời như vậy, bán đắt thế cơ à?"
"Chiếc quạt này xuất khẩu ra nước ngoài kia mà." Ông chủ nói, "Những quý phu nhân Tây Dương có trả giá cao hơn thế nữa cũng chưa chắc mà đã mua được đâu."
"Những chiếc quạt như thế này nếu là vận chuyển ra nước ngoài thì đúng là có cái giá đó thật, nhưng đây là Quảng Châu." Ngay khi người hầu gái đang còn tranh cãi về giá cả thì một giọng nói đã vang lên từ phía sau, "Có thể cho tôi xem không?" Cô gái nói lời ấy tiến đến trước mặt mấy người, đưa tay ra rồi nhẹ giọng nói.
"Hả?" Người hầu nhìn cô gái vừa bước đến.
Âu phục không ăn nhập với thương quán này, mái tóc ngắn, ấy là điều bị coi là đi ngược lại với thuần phong thời đại cũ. Mọi thứ trên người cô dường như đều thật là mới lạ.
Lần đầu tiên trực tiếp tiếp xúc với thẩm mỹ và con người của thời đại mới, cô hầu lộ rõ vẻ bối rối, "Quạt... chiếc quạt ạ?"
"Phải."
Cô hầu lúng túng đưa chiếc quạt cho người đó rồi lại lén lút nhìn trộm một lần nữa, tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Sau khi ngắm nghía chiếc quạt gấp, người đó nói với ông chủ một con số, rồi tức thì cắt ngang lời phản bác của ông ta, "Danh tiếng của Thập Tam Hàng bị chính những người như các ông làm hỏng. Tại sao người dân lại căm ghét? Chẳng lẽ phải đợi đến khi Dị Quán bên đối diện vượt qua hẳn các ông thì các ông mới chịu tỉnh ngộ ư?"
Sau đó cô mua đứt chiếc quạt và đưa nó cho vị tiểu thư ban nãy muốn mua nó, "Tôi xin thay mặt Thương hội Quảng Châu trịnh trọng xin lỗi quý cô đây và tặng chiếc quạt này cho cô như một khoản bồi thường, thưa tiểu thư xinh đẹp."
"Nhưng tôi không hề quen biết cô, sao tôi có thể nhận chiếc quạt này được." Vị tiểu thư không nhận.
"Tên tôi là Thẩm Khanh Từ." Cô gái nói, "Bây giờ thì chúng ta đã quen biết nhau rồi."
"Biểu tiểu thư?" Ông chủ kinh hãi, bởi vì nữ chủ nhân của thương quán này cũng họ Thẩm.
"Khanh Từ..." Đôi mắt trong và sáng của tiểu thư kia mở lớn, "Có phải là ở một nơi nào đó tôi đã từng..." Dòng suy nghĩ bỗng nhiên cuộn trào lên. "Gặp cô."
________
"Ta đã nói là ta từng gặp ngươi rồi mà." Trong căn nhà gỗ, hai thiếu niên thanh tú đang nằm trên cùng một chiếc chiếu. "Hóa ra ngươi thật sự là con gái của Tề Vương."
Gió thu từ vịnh Bột Hải thổi vào căn nhà gỗ, cuốn lên tấm rèm trúc trước cửa sổ.
"Mấy năm trước, trong hôn lễ của Phụ vương ta với Vương hậu, ngươi là Công chúa nước Tề, thân muội của Vương hậu. Cơ Hằng, theo bối phận thì ta phải gọi ngươi một tiếng di mẫu mới phải."
"Di mẫu gì mà di mẫu, ta không muốn đâu." Cơ Hằng nghiêng thân, quay lưng lại với người kia. "Trách các người cả, mang tỷ tỷ của ta đi mất rồi."
Người kia liền gượng người dậy, khuỷu tay chống nửa thân mình, "Hóa ra A Hằng không muốn xa tỷ tỷ mình? Vậy thì ngươi gả cho ta đi, ta là Công tử[1] nước Yên, ngươi gả cho ta thì có thể thường xuyên gặp tỷ tỷ của mình rồi." Thiếu niên nói một cách ngây thơ.
[1] Bối cảnh Xuân Thu - Chiến Quốc, Trung Quốc chưa được thống nhất bởi nhà Tần, cũng chưa có Hoàng đế đầu tiên là Tần Thuỷ Hoàng. Chưa có Hoàng đế nên con của Hoàng đế cũng chưa được gọi là Hoàng tử, Công tử là cách gọi con trai của Vua các nước, ví như Chiến Quốc Thất Hùng: Hàn, Nguỵ, Sở, Tần, Yên, Triệu, Tề. Công tử thời này tương đương với Hoàng tử về sau.
"Ngươi đâu phải là Công tử chân chính, làm sao ta có thể gả cho ngươi được?" Cơ Hằng quay đầu lại phản bác.
"Ai nói ta không phải Công tử thật? Phụ vương ta đã nói rồi, sau này cả nước Yên đều là của ta." Nàng trừng mắt lên, nói với vẻ nghiêm túc chân thành.
"Chẳng lẽ ngươi không phải là giống như ta, giả nam trang chỉ là để đi học?" Cơ Hằng kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là không rồi." Nàng đáp, "Phụ vương muốn ta học thật giỏi thuật trị quốc nên mới đưa ta đến Tắc Hạ học cung [2], theo học các phu tử."
[2] Học viện nghiên cứu học thuật thời Chiến Quốc, cũng là trường đại học quốc lập đầu tiên tại Trung Quốc, nằm tại Doanh Khâu, thủ đô nước Tề. Học viện tụ hội thiên hạ danh sĩ Nho gia, Đạo gia, Pháp gia, Danh gia, Âm Dương gia, v.v., quy tụ Mạnh Tử, Trang Tử, Trâu Diễn, Tống Hình,... nói chung là vô số nhà tư tưởng.
Cơ Hằng lại quay lưng lại, "Nhưng ta không muốn thế, tỷ tỷ ta đã nói rồi, nữ tử chỉ cần gả đi thì bất kể là gả cho ai cũng sẽ đều đánh mất tự do."
"Nếu ngươi muốn có được tự do thì càng nên gả cho ta." Nàng vỗ ngực cam đoan, "Bởi vì, bất luận là A Hằng muốn làm gì thì cũng đều có thể làm được tất."
"Nhưng tỷ tỷ ta cũng nói rồi, cả đời người con gái chỉ có duy nhất một lần cưới gả, nên chọn người mình thực lòng yêu thích để gả mới được." Cơ Hằng quay đầu nhìn người kia.
Người kia nghĩa ngợi một lát rồi đổi sang một cách nói khác, nhìn chằm chằm: "Vậy... Tử Nhiễm thích A Hằng."
"Đồ ngốc." Cơ Hằng bị dáng vẻ nghiêm túc thổ lộ kia chọc cho bật cười, "Ngươi có biết thế nào là thích không?"
Nhận xét
Đăng nhận xét