"Cẩm Y Vệ tra án, người ngoài lùi bước!"
"Lại bộ Thị lang Tiết Vũ dối gạt quân vương, khi quân phạm thượng, ai nấy đều có thể trừng phạt!"
"Cẩm Y Vệ phụng chỉ dẹp loạn, kẻ nào chống đối, giết không tha!"
Phố lớn kinh thành, khi hoàng hôn buông, mười mấy con tuấn mã xông ra từ trong ánh chiều tà, để lại cát bụi cuồn cuộn. Một người giơ cao cờ lệnh hai màu vàng đỏ, đoàn quân người ngựa để lại cái bóng đen kịt như một đám mây âm u bay ngang qua trời.
Dân chúng trên phố vội vã lục tục tản ra, chỉ sợ tránh xa không kịp. Người có con nhỏ thì vội vàng bịt miệng đứa trẻ lại, sợ con trẻ vô ý, một lời trẻ thơ mà rước họa sát thân.
Quan binh đến vội đi vội, những người bán hàng bên phố lại nhặt lại dưa quả lăn lóc bên đường, gấp lại vải vóc rơi vãi trên đất, dựng lại quầy hàng, lẳng lặng thu dọn, không dám có bất cứ ý kiến gì về mười mấy kỵ binh vừa như bão tố quét qua.
Đường phố vừa rồi còn ồn ào giờ đây im phăng phắc, chỉ còn có tiếng mất lá cờ của tửu quán ven đường, trong gió phất phơ.
Một giọng trẻ con thật non nớt vang lên.
"Cha ơi, những người vừa rồi là ai vậy? Sao lại..."
Tiếng cô bé chợt im bặt.
Mọi người như chết lặng đưa mắt nhìn người cha đang hoảng sợ bịt lấy miệng con gái. Người bán hàng rong ấy túa mồ hôi, quay đầu nhìn đám mây đen đã trôi xa, bấy giờ mới thở phào một hơi dài. Hắn vẫn không buông tay, lại ra hiệu cho người vợ ở bên cạnh. Người vợ ấy lấy ra một viên kẹo hoa quế từ trong túi nhỏ, cô bé có kẹo liền chẳng còn nhớ câu hỏi ban đầu nữa, chỉ vừa ăn vừa lí nhí:
"Tỷ tỷ kia đẹp quá…"
"Suỵt." A nương mím môi, "Không được nói."
———
Lầu hai, tửu quán.
Mấy vị công tử áo gấm thu lại tầm mắt vốn dĩ vẫn đang phóng ra bên ngoài cửa sổ, vẻ giận dữ hiện rõ trên mặt, thế nhưng ngay một khoảnh khắc sau lại như thể là sợ những tai mắt vô hình rải rác ở khắp nơi, bèn nuốt giận vào trong, nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng.
"Bọn chúng đã hại lão Thừa tướng rồi, thế mà ngay cả cô con gái độc nhất của ngài cũng không tha!"
"Chẳng phải Tiết thị lang là ái thần của Bệ hạ sao? Thế nào mà lại..."
"Gần Vua như gần cọp, vị Bệ hạ hiện tại này lại càng..." Một vị công tử lắc đầu thở dài, đau lòng đến giậm chân, "Xã tắc trăm năm của Đại Sở ta e là sẽ hủy hoại trong tay một nữ..."
Một vị đồng niên ho khù khụ, cắt ngang lời hắn.
Vị công tử đang nói dở dang ấy không nố nữa, phất tay áo, bực bội uống một ngụm rượu.
Vị công tử thanh y vẫn luôn im lặng, giờ bỗng nhiên thở dài thườn thượt một tiếng, ánh mắt của mọi người lập tức dồn về phía y.
Thanh y công tử nuốt khan một cái, nhìn các hội đồng niên rồi nói từng chữ: "Vị dẫn đầu hàng Kỵ binh vừa phóng qua, hình như là Lục… Lục..."
Lục gì?
Y chưa nói hết, trong đầu tất cả những người khác đã tự động hiện ra một cái tên.
Lục Như Trác.
Cẩm Y Vệ Thân quân Chỉ huy sứ ti, một trong mười bốn Sở Thiên hộ, Lục Như Trác.
Nghe tên thật giống tên nữ tử, mà cũng đích thị là nữ tử thật, nhưng lại độc ác tàn nhẫn còn hơn cả đàn ông gấp bội, người chết dưới tay nàng ta thật là không đếm xuể. Người này được Nữ đế hết mực sủng ái tin tưởng, ban thưởng Phi Ngư phục, Tú Xuân đao, nếu không phải là do tư lịch chưa đủ điều kiện thì nàng ta đã sớm được thăng lên chức Nam Bắc Trấn phủ từ lâu, chức Đồng tri cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Tiểu nhị bưng ấm trà lên thì đã thấy các công tử vừa mới tụ tập bàn luận ở đây giờ hoảng hốt đứng bật dậy, ném bạc xuống rồi chạy tán loạn như chim muông bị săn. Một người trong số đó còn suýt vấp ngã khi xuống cầu thang, nửa chạy nửa bò, vội vàng bỏ chạy.
Điên rồ! Đó là Lục Như Trác, kẻ giết người như ngóe, không biết ghê tay, còn dám bàn luận ư? Không muốn sống nữa sao?
———
Vầng trăng như lưỡi liềm treo trên ngọn cây, bóng cây lay động trong ánh trăng.
Cánh cổng lớn bằng gỗ đỏ khảm vàng của Tiết phủ đóng chặt, vệt máu trên cổng uốn lượn và kéo dài ra thấm sâu vào đất ẩm, hiện lên vết đỏ sẫm, tiếng la hét thảm thiết không ngớt xé nát màn đêm. Những quan binh mặc Cẩm Tú phục vung lưỡi đao mà mặt không biểu tình, mắt lạnh như tiền, để cho máu tươi văng trên đất, trên người, và trên mặt, để biến nơi này thành địa ngục trần gian.
Phòng chính ở hậu viện, cánh cửa mở toang.
Lại bộ Thị lang Tiết Vũ mặc quan phục Phi Cầm, ngồi ngay ngắn trước bàn, mái tóc dài buông xõa. Nàng ngẩng đầu, để lộ một khuôn mặt vô cùng nhu mỹ dịu dàng, nhìn người thiếu nữ đang khoanh tay sau lưng thong thả bước vào.
Phi Ngư phục đã cho thấy thân phận người đến - Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ đến cửa, ắt là có tai ương.
Tiết Vũ khẽ cười.
"Nghịch thần Tiết Vũ, ngươi có biết tội?" Lục Như Trác rút một bản mật tấu ra từ sau lưng rồi ném lên bàn, lạnh lùng hỏi một câu.
Tiết Vũ nhìn bản tấu, cười trong tiếng thở dài.
Nàng đứng dậy, bước ra, cúi đầu quỳ xuống.
"Tội thần, nhận tội."
———
Khi quan binh Cẩm Y Vệ kéo đến, Lục Như Trác bấy giờ đứng ở cửa, Tú Xuân đao khảm vàng nằm im trong vỏ như chưa hề được rút ra.
Một thi thể treo lơ lửng trên xà nhà.
Bách hộ Lập Xuân sai người mang thi thể xuống. Tiết Vũ nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt không hề dữ tợn, thậm chí có thể nói là tĩnh lặng và an tường. Lập Xuân lau vệt máu nóng trên tay mình đi, sửa lại xiêm y cho nàng, rồi nhìn về phía gương mặt vẫn luôn bình thản của Lục Như Trác.
Lục Như Trác gật đầu, nói: "Thiêu đi."
Lập Xuân tuân mệnh.
Thi thể của Tiết Vũ bị kéo sang một bên, Lập Xuân liền vung tay, ra lệnh: "Lục soát!"
Cẩm Y Vệ ngoài cửa ùa vào như lũ, dùng đao phá tủ, dùng chân đá đổ bàn ghế trong phòng. Lục Như Trác bước vào gian trong, từng cánh cửa tủ một được nàng kiểm tra, nơi chân mày khẽ động.
"Đại nhân." Một Tổng kỳ xông vào.
Lục Như Trác dùng vỏ đao chọc vào tấm vải trong tủ, quay đầu nói: "Không có ai ở đây."
Tổng kỳ vâng dạ rồi ra ngoài.
Lục Như Trác đóng cửa tủ lại, bàn tay đặt sau lưng nhẹ nhàng dán lên mặt tủ.
"Đại nhân, bên này không có gì."
"Đại nhân, ở đây cũng không có."
Các toán quan binh Cẩm Y Vệ tham gia lục soát giờ tụ tập lại ở cửa phòng, báo cáo tình hình. Lục Như Trác ngẩng đầu nhìn màn đêm sâu, ánh trăng vẫn còn đó, không gió không sương, chẳng mây chẳng mưa.
Nàng nói: "Đi thôi."
———
Nơi xa, ánh lửa trong kinh thành như bốc lên tận trời.
Những con ngựa hí vang màn đêm sâu thăm thẳm, mười mấy kỵ binh rời khỏi cửa Tiết phủ, mang theo mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Phủ quan viên lân cận yên lặng đến lạ thường, cấm quân tuần thành làm ngơ như không thấy, nha môn kinh Triệu Doãn vẫn say giấc như bao đêm.
Lục Như Trác trở về nhà, tháo thanh Tú Xuân đao đeo bên hông ra, cởi Phi Ngư phục và lấy từ trong tủ ra một bộ y phục dạ hành.
Ngọn lửa bắt đầu cháy từ tiền viện, do được tưới rượu nên lửa lan nhanh chóng. Có lẽ vì tiếc thương cho số phận vị Tiết Thị lang tài sắc vẹn toàn mà lại có kết cục bi thảm như vậy, xung quanh khuê phòng của nàng không hề bị tưới rượu. Khi Lục Như Trác đến, ngọn lửa hung bãn vừa mới lan tới thềm cửa. Nàng xối nước lên người mình cho ướt sũng, bịt miệng bịt mũi lại, quyết tuyệt xông vào, không hề quay đầu.
Trong căn phòng tưởng chừng yên tĩnh đó, lắng tai mới thấy đang vang lên tiếng khóc trong trẻo của trẻ con. Cánh cửa tủ được mở ra, một chiếc khăn quấn màu đỏ sẫm lọt vào đáy mắt. Đứa trẻ nằm ngửa khóc đến ướt đẫm mặt mày, hai tay vươn ra từ trong khăn quấn, liên tục vùng vẫy trong không khí như đang tìm kiếm vòng tay ấm áp thương yêu của hôm qua.
Lục Như Trác nhíu mày nhìn đứa bé, đưa tay bế ra.
Bàn tay non nớt của đứa bé lập tức bám lấy vạt áo trước ngực nàng, tiếng khóc bỗng ngừng lại, thay vào đó là những tiếng "í a".
Người thiếu nữ che chắn cho đứa bé trong vòng tay mình rồi xông ra gian ngoài, băng qua thi thể của Tiết Vũ vẫn còn nằm trên đất. Lục Như Trác dừng bước, liếc mắt nhìn sang đó. Ngay sau đó thôi, tầm mắt nàng bị một màn lửa dữ bao phủ, xà nhà trên mái đổ ngang xuống, khuôn mặt của Tiết Vũ bị che lấp sau ngọn lửa. Lục Như Trác nhìn về phía cửa, giờ đây không ngừng bước, một đường xông ra ngoài.
Căn phòng bốc cháy phía sau nàng ngùn ngụt lên, ầm ầm sụp đổ.
Tiếng khóc của đứa bé lại vang lên, thật trong trẻo.
Lục Như Trác đưa tay phủi đi sợi tóc cháy xém trên vai mình, dồn sức vào dưới chân, lấy đà mấy cái đã nhảy lên và biến mất bên ngoài tường Tiết phủ.
Bóng đêm che giấu bóng hình nàng.
———
"Cắc. Cắc, cắc!"
"Canh ba, giờ Sửu!"
Hai người tuần đêm gõ mõ, tuần tra dọc con phố. Một người trong họ bỗng dừng bước, sờ sờ sau gáy, rụt vai nhìn xung quanh: "A huynh này, a huynh có thấy có thứ gì vừa bay qua không?"
Người lớn hơn quay đầu nhìn, ngáp một cái, cười nói: "Là gió thôi, ngươi nhát thế."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa." Hắn nói, "Cấm quân vừa mới đi qua đây mà, nếu có ai thì chẳng phải bọn họ sẽ thấy rõ hơn chúng ta sao. Ta đánh mõ xong sớm rồi về nhà ăn bát mì nóng."
"Huynh nói phải." Người kia cười ngô nghê.
Người xưng a huynh ấy đi qua một con phố, gõ ba tiếng mõ, cùng với một tiếng chiêng vang dội rồi tắt hẳn.
"Canh ba, giờ Sửu, bình an vô sự..."
Kể từ khi Nữ đế đăng cơ, an ninh trong kinh thành tốt hơn rất nhiều, chuyện trộm cắp cướp bóc ít khi thấy, người đánh canh đêm cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cho dù triều đình có ồn ào thế nào, Cẩm Y Vệ có đánh có giết hung bạo làm sao, dù cho thây chất thành núi máu chảy thành sông, cũng chẳng liên quan gì đến dân thường như họ.
Người vợ già chắc đã chuẩn bị sẵn mì nóng ở nhà, về đến nơi vẫn kịp chơi với con một lát.
Lòng người đánh canh đêm bất giác ấm áp, thân thể cũng ấm lên, họ bước nhanh hơn về phía con phố tiếp theo.
Trong một bức tường viện ở Bắc Thành, một bóng người lặng lẽ đi vào trong bóng đêm.
Đèn nến trong phòng được thắp lên, ánh sáng toả tràn ngập khắp căn phòng. Ánh nến ấy xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu sáng một vị bóng người áo.
Vú nuôi tháo then cài sau cửa, mở cửa ra.
Người đứng trong sân ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt, dung mạo ấy khiến cả sân bỗng chốc như được thắp sáng.
Vú nuôi đón đứa bé gái đang ngủ say sưa từ tay nàng, bế vào lòng mình rồi cúi đầu nhìn, thầm thương cảm và thấy tội nghiệp, ánh mắt cũng không kìm được mà chất đầy thương xót.
Giọng nói hơi trầm của Lục Như Trác vang lên: "Trước tiên gửi ở chỗ bà, sau này ta sẽ đến đón nó."
Người vú nuôi cung kính đáp vâng.
Trong chớp mắt, người đứng trước mặt đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió quạnh quẽ và sân viện lại tối om.
Khởi Nguyên năm thứ Ba, Lại bộ Thị lang Tiết Vũ cấu kết nghịch đảng, mưu phản đảo chính, bị khép tử tội. Các quan viên bị liên đới tổng cộng là một trăm sáu mươi hai người, đều bị tru di tam tộc, gia sản sung công quốc khố. Vụ án kinh thiên động này khép lại với hàng nghìn cái đầu rơi.
Cũng trong năm đó, vào tháng mười hai, Cẩm Y Vệ Thiên hộ Lục Như Trác nhờ lập công lớn được thăng chức lên Bắc Trấn phủ sứ. Tháng tám năm sau đó, thăng lên Đồng tri Chỉ huy, chấp chưởng Cẩm Y Vệ.
Từ đó, triều đình nơm nớp lo sợ, người như chim hãi cành cong.
Nhận xét
Đăng nhận xét