Năm Khởi Nguyên thứ Năm.
Bắc Trấn phủ ti, Chiếu Ngục.
Từ sâu thẳm trong hành lang u tối vọng ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi chợt dứt, tiếng kêu bị bóp nghẹt, không còn chút âm thanh.
"Keng" một tiếng, một mảnh móng tay đẫm máu bị rút ra khỏi ngón tay rồi ném vào cái đĩa sắt.
Tù nhân trong ngục ngửa đầu ra sau, căng ra trong đau đớn rồi chợt rũ xuống, mái tóc dài bết lại, rối bời, che khuất khuôn mặt, không còn động đậy.
Cẩm Y Vệ phụ trách hành hình liếc nhìn người thiếu nữ với gương mặt trẻ trung và vẻ mặt bình thản bước vào nơi đây, rồi tiến lên gần để nghe ngóng hơi thở của người đàn ông rồi mới cúi đầu tâu: "Đại nhân, hắn chỉ ngất đi thôi."
Lục Như Trác nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Đánh thức hắn dậy." Nàng nói.
Thuộc hạ tuân lệnh.
Tù nhân bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, cái lạnh buốt làm hắn run rẩy, tỉnh lại. Nước từ trên người hắn chảy xuống, đọng lại thành từng vũng máu đỏ thưa thớt trên nền gạch, mười ngón tay máu thịt lẫn lộn co giật.
Đầu hắn vẫn rũ xuống, bất động, không nói một lời.
"Đại nhân!"
Lục Như Trác xua tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại, nàng đi đến trước mặt tù nhân tóc tai loà xoà đó, dùng những ngón tay trắng nõn thon dài bóp chặt cằm đối phương. Người đàn ông râu ria lồm xồm bị ép ngẩng đầu, mí mắt gắng gượng để mở lên. Khoảnh khắc nhìn rõ người trước mặt, hắn như thể bị sét đánh đỉnh đầu, bỗng nhiên vùng vẫy kịch liệt.
Dây xích bị giằng co kêu loảng xoảng, thù hận ngùn ngụt và phẫn nộ ngút trời bắn ra từ trong đáy mắt hắn.
"Lục Như Trác! Lục Như Trác!"
"Lục Như Trác! Ngươi sẽ không được chết toàn thây!"
"Lục Như Trác..."
Cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Khóe miệng Lục Như Trác giễu một nụ cười, nàng thong dong lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế thuộc hạ vừa mang đến, hỏi với ngữ điệu không nhanh không chậm: "Châu Thanh, Châu đại nhân, ta hỏi ngươi lần cuối, danh sách ấy ở đâu?"
Tù nhân tên Châu Thanh phun ra một bãi nước bọt lẫn với máu tanh, thứ nhầy nhụa ấy bắn lên vạt quan phục sạch sẽ của Lục Như Trác.
Châu Thanh cười lớn.
Lục Như Trác cúi đầu mà nhìn.
"Ngươi đừng hòng!" Châu Thanh nhắm mắt, vẻ mặt ấy như đã sẵn sàng chịu chết, lạnh lùng nói: "Có gan thì giết ta đi."
Hắn đợi hồi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại bên tai.
"Châu đại nhân, ngươi xem, đây là gì?"
Giọng nói trong trẻo của nữ tử trẻ tuổi rốt cuộc cũng cất lên.
Là gì?
Châu Thanh mở mắt ra.
Thấy trước mặt mình có một binh vệ đang nâng trên tay một chiếc hộp gỗ mở sẵn nắp, bên trong ấy là một chiếc vòng ngọc, và... một bàn tay xanh xao tím tái đã mất đi hơi ấm của chủ nhân vòng ngọc ấy.
Không khí dường như ngưng đọng lại, đặc quánh.
Lặng đi như tờ thật lâu, dường như lại chỉ mới qua mấy hơi thở. Châu Thanh nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, đau đớn gào lên một tiếng xiết bao thống khổ, nước mắt tức khắc trào ra, giàn giụa đầy mặt.
Dây xích lại leng keng loảng xoảng vang lên liên hồi, tiếng gào khóc tuyệt vọng của người đàn ông xé toạc sự tĩnh mịch của gian ngục giam, khiến cho người ta không đành lòng mà nghe nổi.
"Châu Thanh, ngươi rất thông minh, xương cốt cũng cứng rắn, ta biết ngươi không sợ chết." Lục Như Trác bước tới, tiện tay dập nắt chiếc hộp lót vải đỏ lại, chậm rãi nói, "Ta rất tò mò muốn biết một nam tử tốt như vậy thì sẽ có thê tử và nữ nhi thế nào, thế nên đã đặc biệt đến Thảo Lư Yết Dương một chuyến. Thê tử ngươi tri thư đạt lễ, khi ta chặt tay cô ta, đến một tiếng kêu khóc cô ta cũng không để lọt khỏi kẽ răng. Nữ nhi ngươi năm nay mới năm tuổi, nặn tượng đất ở cửa một mình. Ta lại gần hỏi đường, con bé còn ngoan ngoãn nói ‘tỷ tỷ ơi, ta không biết, để ta vào hỏi mẫu thân, tỷ có muốn vào uống chén trà trước không’..."
Châu Thanh chỉ biết rơi lệ.
"Thế là ta đi theo cô bé vào trong. Ngày hôm đó cô bé mặc áo khoác màu hồng đào và váy màu trắng ngà, vừa nhảy nhót vừa quay đầu cười với ta. Tiểu cô nương, thật xinh đẹp..."
Nước mắt Châu Thanh lã chã tuôn ra đến gần như cạn khô, mắt hắn đỏ ngầu, mếu máo lẩm bẩm: "Đủ rồi... đủ rồi... đừng nói nữa."
Lục Như Trác nghe vậy, cũng dừng lại.
Châu Thanh ngẩng khuôn mặt ướt sũng máu và nước mắt lên, hỏi: "Họ còn sống không?"
Lục Như Trác gật đầu.
Nước mắt Châu Thanh lại tuôn rơi.
"Nếu ta nói ra nơi cất danh sách, ngươi có thể tha mạng cho họ không? Họ không hề biết gì cả."
"Có thể." Nữ tử nói, "Ta chỉ cần danh sách."
Châu Thanh cười mà như khóc, chua chát tự giễu.
"Được, ta khai."
———
Bước ra khỏi Chiếu Ngục, Lục Như Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, bước thật nhanh ra ngoài.
Bách Hộ theo sau nàng định nói, lại thôi.
Lục Như Trác không quay đầu lại, "Nói."
"Đại nhân, thê tử và nữ nhi của Châu Thanh..."
"Đưa về Yết Dương."
"Nhưng mà, diệt cỏ không diệt tận gốc..."
"Ta sợ mẹ góa con côi sao?" Lục Như Trác dừng bước, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc lẹm.
Bách Hộ quỳ thụp xuống, "Thuộc hạ không dám."
Lục Như Trác nhàn nhạt nói: "Bệ hạ chỉ cần danh sách, danh sách đã có trong tay, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, không cần thiết phải làm thêm gì nữa."
Đôi giày thêu vân chìm chỉ vàng lướt qua trước mặt, đầu gối Bách Hộ dán chặt vào mặt đất, sau mười bước mới dám đứng dậy, bước nhanh để đuổi theo.
———
Vụ án của Châu Thanh là một trong những việc gây đau đầu nhất của Nữ đế gần đây. Nữ đế ra lệnh có tiến triển phải lập tức bẩm báo, thế nên vừa khi lấy được danh sách, Lục Như Trác liền lập tức vào cung, không cho mình cả thời gian để nghỉ.
Tới cửa cung đã thấy tiểu thái giám hầu hạ trước điện của Nữ đế đang sốt ruột mong ngóng, nhón chân nhìn khắp nơi. Lính gác nơi cửa cung cũng khác thường ngày, không khí nơi đây ngưng trọng, toát ra một vẻ nghiêm trang lạ thường.
"Tiểu Kim công công." Lục Như Trác gọi.
Không đợi Lục Như Trác bước tới, thái giám tên Tiểu Kim đã như vớ được cọc cứu mạng, năm bước thành hai tiến lên ngay, một tay túm lấy ống tay áo Lục Như Trác, nước mắt sắp trào ra đến nơi, nói: "Lục đại nhân, Lục đại nhân! Bệ hạ sắp sinh rồi, lệnh Lục đại nhân lập tức vào cung!"
Ánh mắt Lục Như Trác nghiêm trang, sải bước mà đi.
"Từ khi nào?"
"Một khắc trước."
"Thái y đã đến chưa?"
"Đến rồi, đến rồi, mấy hôm nay Bệ hạ chuyển dạ, Thái y và ma ma đã chờ sẵn ở Thiên điện từ sớm rồi, giờ đều đã đến tẩm cung của Bệ hạ." Tiểu Kim cài cán phất trần vào thắt lưng, chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại mới miễn cưỡng theo kịp bước chân của Lục Như Trác.
"Ngoài ta ra Bệ hạ còn triệu kiến ai?"
"Còn có Trần Thái phó, Vinh Quốc Công và Trấn Viễn Hầu."
Văn võ bá quan đều tề tựu.
Phụ nữ trong cuộc sinh nở không khác gì bước một chân bước vào quỷ môn quan, dù là Cửu Ngũ Chí Tôn thì cũng phải đối mặt với đầy rẫy nguy hiểm. Nếu có bất trắc, xã tắc sẽ loạn.
Đường cung sâu hun hút, cách cửa hậu cung ít nhất mấy nén hương, lâu sau mới thấy tai vẳng tiếng bước chân hỗn loạn của các cung nữ, mơ mơ hồ hồ. Lục Như Trác hít một hơi thật sâu, vận khinh công ngay trong hoàng thành.
Mắt thái giám lóe lên, thấy bóng dáng Lục Như Trác thoáng cái đã nhẹ nhàng đáp ở nơi cách hắn hẳn mấy trượng.
Hắn trợn tròn mắt mà nhìn.
Cùng với tiếng hô hoán của đao binh "Ai!", "Hoàng cung cấm địa không được tự tiện xông vào!", "Bắt lấy kẻ đó!" - một bóng người xuyên qua mấy cửa cung chỉ trong chớp mắt, phía sau là toán lính Vũ Lâm quân giáp trụ đầy mình đang ào tới.
Tiểu Kim vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa hô hoán: "Đừng động thủ! Là Lục Như Trác, là Lục đại nhân..."
Thế nhưng hắn chạy quá chậm, không ai nghe thấy lời hắn nói.
Lục Như Trác xuất quỷ nhập thần đã đến nơi cách tẩm cung Nữ đế chỉ hai cánh cửa cung, tiến thêm một bước nữa thôi sẽ bị mưa tên bắn xuyên người. Đây là phòng tuyến do chính tay nàng bố trí, quân của Cẩm Y Vệ, không có lệnh trên cho phép, ngay cả một con chim cũng không thể bay qua được.
Lục Như Trác dừng bước, lấy ra một tấm lệnh bài từ bên hông rồi ném ra phía sau.
Bên tai vang lên một trận gió dữ, vị Vũ Lâm Trung lang tướng dẫn đầu toán lính tức thì nghiêng đầu tránh né, lệnh bài xé gió cắm sâu vào cây cột đỏ điêu khắc, xuyên vào gỗ phải đến ba phân.
Một tên lính Vũ Lâm quân tiến lên, rút thử lệnh bài mà không rút ra nổi. Hắn bèn khom người nghiêng đầu, nhìn rõ chữ trên đó liền lớn tiếng bẩm báo: "Là Cẩm Y Vệ Đồng tri Lục đại nhân!"
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tiền nhiệm tham quyền, lạm quyền, lại vượt quyền sửa luật, đã bị xử trượng, đánh chết trước mặt Nữ đế, hai năm nay chưa có người mới lên nhậm chức. Quan hàm của Lục Như Trác tuy là Đồng tri nhưng thực quyền hiện tại đã nắm giữ quyền lực của một Chỉ huy sứ.
Cùng lúc đó, Lục Như Trác sải bước tiến vào hậu cung.
Trên tường cung, những bóng người chi chít mai phục đồng loạt biến mất như những cọng rơm lay động theo cơn gió, xen vào đó là mấy huýt sáo nối nhau vang lên, ấy là tin truyền giữa các vệ quân đang căng thẳng.
Nỏ đã lên dây và đặt vào vị trí giờ thu lại, ánh sáng sắc lạnh của đầu mũi tên bằng kim loại cũng được thu về, lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Gió lặng đi.
Vũ Lâm quân cũng ào ào rút lui.
Từng hàng cung nữ từ trong điện vào rồi lại ra, bước chân hơi lộn xộn, nhưng tổng thể vẫn đâu vào đấy, trong tay họ là nước nóng, khăn lông, và một số dụng cụ trợ sản. Các thái y vác hòm thuốc mà gấp gáp thục mạng, bên tai lại là tiếng ma ma dặn dò.
Lục Như Trác tạm thời thở phào, hành lễ với mấy vị đại nhân đang đứng gác ngoài cửa điện.
Vinh Quốc Công khẽ gật đầu, gọi một tiếng, "Lục đại nhân".
Trấn Viễn Hầu lạnh lùng, chỉ ừ một tiếng.
Trần Thái phó thì ngoảnh mặt đi, vung tay áo mà hừ lạnh.
Lục Như Trác cũng chẳng lấy làm lạ, chắp tay hành lễ xong liền sải bước vào trong điện.
Phía sau nàng vang lên tiếng Trần Thái phó mắng nhiếc và tiếng Vinh Quốc Công ôn tồn khuyên nhủ, Trấn Viễn Hầu không nói một lời, chỉ luôn nhìn chằm chằm về hướng cửa điện.
Nói về vị Nữ đế hiện nay, đó là trưởng nữ của Tiên hoàng và Hoàng hậu, được ban thực ấp, vốn có quân công.
Những năm cuối đời, Hiếu Vũ hoàng đế cầu trường sinh, xây cung quán, luyện tiên đan, mấy vị Hoàng tử giành giật gay gắt, minh tranh ám đấu vì Đế vị, sau khi Hiếu Vũ đế lâm bệnh nặng còn ra tay giết vua đoạt ngôi. Khi ấy, trưởng công chúa Vinh Gia kịp thời trở về từ biên quan, dẫn quân dẹp loạn, dập tắt một trận đoạt cung này.
Tiên đế hoăng thệ, Thái tử bị hại, các hoàng tử liên quan đến cuộc cửu long đoạt đích đều vào ngục. Chỉ có Đức phi có một đứa con trai mới tám tuổi, vì còn quá nhỏ mà thoát được kiếp nạn, các đại thần đồng loạt bày tỏ muốn phò tá Cửu hoàng tử lên ngôi, để Thái hậu và Trưởng công chúa buông rèm nhiếp chính. Ai ngờ, Trưởng công chúa Vinh Gia lại thu lưỡi đao đẫm máu vào vỏ, quay người ngồi lên kim loan bảo tọa.
"Ta muốn làm Vua."
Quần thần xôn xao.
"Từ xưa đến nay, ngôi Trữ quân lập đích lập trưởng. Ta, Vinh Gia, đã là đích nữ, lại là trưởng nữ, cớ gì không được?" Trưởng công chúa ngồi trên ngai vàng cao ngất, nhìn xuống văn võ bá quan đang đứng hầu trong Phụng Thiên điện, đã nói như vậy.
Nhận xét
Đăng nhận xét