Những vết máu loang lổ trên nền gạch của điện Phụng Thiên đã phải dùng nước cọ rửa ròng rã suốt ba ngày ba đêm mới sạch.
Trưởng công chúa Vinh Gia đăng cơ, song trong triều đình kẻ mang dị tâm vẫn còn nhiều, Nữ đế bèn tái lập Cẩm Y Vệ, không phân biệt giới tính, chiêu mộ nhiều người tài để chuyên điều tra tróc nã những kẻ phản tặc. Lục Như Trác, võ công cao cường, cũng nằm trong số đó.
Tể tướng Tiết Phàm cáo bệnh, Nữ đế bèn phong cho con gái ông là Tiết Vũ làm Thị lang, mở ra kỷ nguyên mới của Đại Sở với vị nữ quan đầu tiên.
Các quan lại trong triều từ chỗ phản đối việc bổ nhiệm nữ quan bỗng chuyển sang tích cực tiến cử con em nhà mình, có điều danh ngạch có hạn, ai ghi danh trước sẽ được ưu tiên, nên chỉ trong chốc lát người người chen chúc đổ về mong xuất sĩ làm quan. Nữ đế đã tổ chức một kỳ thi tuyển để chọn ra vài tài nữ, lần lượt phong quan, ban chức.
Sau khi hoàn thành việc ấy, Nữ đế thư thả, tập trung vào dưỡng sức, không còn đề cập đến chuyện khoa cử cho nữ giới nữa.
Bách quan đều cho là điều thiện.
Cuộc sống cũng thư hoãn hơn một chút, đã ba tháng rồi trước cửa điện Phụng Thiên không còn vụ xử tử quan lại nào, thế nên trên dưới triều đình lại bắt đầu quan tâm đến vấn đề Hoàng tự của Nữ đế. Không có người kế vị thì không thể được.
Tất nhiên, nếu Nữ đế tự nguyện truyền ngôi cho Cửu hoàng tử thì càng tốt, hay sau này cứ để cho cho con cháu nhánh Cửu hoàng tử kế thừa ngai vàng thì cũng chẳng sao. Nhưng, liệu Trưởng công chúa Vinh Gia, à không, Bệ hạ há lại là người như vậy? Cửu hoàng tử đã bị trục xuất ra khỏi cung, danh nghĩa là lập phủ đệ, nhưng thực chất là giam lỏng mà thôi.
Vì thế, Nữ đế lệnh cho Tư Thiên giám chọn một ngày lành tháng tốt.
Đứng đầu là Lễ bộ Thượng thư, cùng với hơn chục vị đại thần cùng nhau dâng sớ lên Nữ đế:
"Bệ hạ tuy là nữ nhân nhưng cũng nên tuyển vài vị vương tôn quý tộc có phẩm hạnh đoan chính vào cung để duy trì huyết mạch hoàng gia Đại Sở, đó mới là việc trọng yếu."
Trần Lão Thái phó nhìn những cung nhân qua qua lại lại, thái dương giật giật, đau nhức.
"Đã tìm thấy người chưa?" Ông hạ giọng hỏi.
Vinh Quốc công khẽ lắc đầu.
"Hồ đồ hết sức!" Lão Thái phó giận dữ quát lên, "Hoàng tự một nước, Thái tử tương lai, mà đến phụ thân là ai cũng không biết!"
Vinh Quốc công cười khổ.
Bệ hạ cứ hành xử điên rồ, thần tử như họ làm sao có thể làm được gì?
Ngày hôm ấy dâng sớ xong, quần thần lo lắng, sợ rằng sẽ có vài người bị trượng hình. Sự thật là trước mỗi lần đi chầu, ai nấy đều dặn dò người nhà chuyện hậu sự. Vài ngày sau, Nữ đế quả nhiên cho người đọc bản sớ đã được dâng, vẻ mặt như thường, hỷ nộ bất phân. Sau khi nghe xong, quần thần chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh từ trên cao.
"Bệ hạ bớt giận..." Tiếng hô đồng thanh vang lên, cả điện đồng loạt quỳ rạp xuống.
"Thần có tội." Lễ bộ Thượng thư bước ra, quỳ ở hàng đầu.
"Ngươi có tội gì?" Nữ đế cầm bản sớ, lật đi lật lại, cười như không cười, "Khuyên trẫm coi trọng xã tắc, sớm sinh Hoàng tự, ngươi có tội gì?"
Lễ bộ Thượng thư thấy hai mắt mình tối sầm, mũ sa đen trên trán dính chặt trên nền gạch.
Nữ đế nói: "Người đâu."
Thị vệ đứng trước ngự tiền tuân lệnh, Cẩm Y Vệ với cây đao đeo trên người bước lên.
"Mạng ta đến đây là tận rồi!"
Lễ bộ Thượng thư thầm nhớ lại trong đầu xem hôm nay trước khi ra khỏi nhà đã chào từ biệt phu nhân chưa, chuyện trong nhà đã dặn dò cẩn thận chưa?
May mà chỉ cần không có lòng phản nghịch thì Bệ hạ sẽ không tru sát cả người nhà, vậy thì, hắn nghĩ, cứ giết một mình hắn là được.
"Đỡ Lễ bộ Thượng thư dậy, ban ghế!"
Gì?
Lễ bộ Thượng thư ngẩng đầu lên.
Văn võ bá quan cũng ngây ngẩn ngẩng đầu lên.
Không phải là ban chết sao?
Lễ bộ Thượng thư còn đang mơ mơ màng màng đã được Cẩm Y Vệ đỡ dậy, rồi lại mơ mơ màng màng ngồi xuống chiếc ghế được ban.
Nữ đế đưa tay sang một bên, Thái giám đại tổng quản đón lấy bản sớ. Nàng ta ngồi trên long ỷ, vuốt ve tay vịn chạm rồng, nở nụ cười tán đồng, nói: "Lâm ái khanh nói rất đúng, xã tắc trọng đại, trẫm cũng nên suy tính đến vấn đề Hoàng tự thôi."
"Bệ hạ thánh minh!" Lại một tràng hô vang.
"Ừ." Nữ hoàng thong thả vỗ vỗ tay vịn hai cái, nói: "Trẫm đã nhớ."
Rồi sao?
Rồi không có rồi sao nữa.
Bất kể sau đó có dâng thêm bao nhiêu bản sớ để cầu xin Nữ đế tuyển nam phi thì tất cả cũng đều như đá chìm đáy biển.
Năm tháng sau, Nữ đế ngồi trên ngai vàng nơi cao, cười cong đuôi mắt tuyên bố với quần thần: "Các ái khanh, đại hỷ đến, trẫm mang long thai rồi."
Quần thần trên dưới trố mắt ngây dại.
Trần Lão Thái phó suýt chút nữa ngất lịm tại chỗ.
Lễ bộ Thượng thư run rẩy bước lên, hỏi: "Không biết là công tử nhà ai đã lọt vào mắt xanh của Bệ hạ?"
Nữ đế vung tay, dáng vẻ tùy hứng: "Chuyện ấy các khanh không cần phải biết."
Trong điện lại đồng thanh vang lên một tiếng kêu kinh hãi.
"Lão Thái phó!"
Lão Thái phó ngất lịm đi ngay lúc ấy đã được đưa về phủ, tỉnh lại thì giận đến nỗi nằm liệt giường ba tháng.
Ba tháng sau, ông đi chầu, vào điện nhìn thấy Nữ đế đang mang long thai, bụng bầu rõ trông thấy ngồi trên long ỷ, thế là mắt ông lại trợn ngược lên, lần nữa ngất xỉu tại chỗ.
"Than ôi, quốc môn bất hạnh!"
Ba tháng rồi lại ba tháng trôi qua, Bệ hạ sắp lâm bồn.
Nữ đế không giống như các Nam đế, có thể nổi hứng kéo một nữ nhân vào cung rồi khiến họ có thai rồi lại tuyên bố đứa trẻ trong bụng ấy là long chủng của trẫm, ấy thế là quần thần có quyền thầm nghi ngờ huyết mạch của vị hoàng tự này, chuyện kế thừa đại thống sau này cũng còn phải xét xuất thân của người phụ nữ đó ra sao. Nữ đế thì khác, đứa trẻ đó rõ ràng là từ trong bụng người mà ra, ai dám nghi ngờ không phải huyết mạch hoàng gia?
"Than ôi, quốc môn bất hạnh!"
Đôi mắt Trần lão Thái phó lại muốn trợn ngược lên thêm lần nữa, Vinh Quốc công nhanh tay đỡ lấy cánh tay ông.
"Thái phó bớt giận." Vinh Quốc công ôn tồn.
Lão Thái phó trấn tĩnh lại nhưng vẫn là tức giận tột độ, nhất thời lỡ lời: “Làm sao mà chúng ta lại không cần quan tâm? Mấy trăm năm quang minh chính đại của hoàng thất Đại Sở, lẽ nào giờ có chuyện chỉ biết mẹ mà không biết cha? Bệ hạ coi nam tử trong thiên hạ là cái gì? Là lợn nòi để phối giống ư?!"
Vinh Quốc công trầm giọng: "Thái phó cẩn thận ngôn từ!"
Nói nam tử là lợn nòi, vậy Bệ hạ là cái gì?
Trần Lão Thái phó nhận ra, mồ hôi lạnh toát trên trán, lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, may mắn là mọi người đều bận rộn lo Nữ đế lâm bồn, không ai để ý, ngoại trừ...
Trấn Viễn hầu, người vẫn luôn mang một vẻ mặt căng thẳng đứng cạnh bên.
Vị Trấn Viễn ầu này họ Đậu, tuổi không lớn, chừng ba mươi, chỉ lớn hơn đương kim Thánh thượng có hai tuổi. Vóc người cao lớn, khí độ uy dũng, là tướng tài đắc lực của Nữ đế khi còn trấn thủ ngoài biên ải. Sau khi Nữ đế về kinh, Đậu tướng quân vẫn ở lại Tây Bắc. Biên ải nhiều chiến sự, dễ lập công, quả nhiên không lâu sau Đậu tướng quân đã lập nhiều công lớn, trở thành người đầu tiên được phong tước Hầu ở triều Khởi Nguyên.
Ai có mắt đều biết đây là tâm phúc của Bệ hạ, cũng là đôi mắt trung thành mà nàng ta đặt vào triều đình.
Còn đôi mắt khác nhìn còn sâu hơn, xa hơn, trải khắp tiền triều hậu cung trong hoàng thành, khắp hang cùng ngõ hẻm ở dân gian, từ triều đình đến giang hồ đâu đâu cũng có, chính là Cẩm Y Vệ.
Lão Thái phó liếc nhìn Trấn Viễn hầu, lại nhìn bóng dáng áo bào đỏ mới bước vào trong điện, rồi kéo Vinh Quốc công sang một bên vài bước.
"Bên Tín Vương điện hạ..." Ông hỏi, giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy.
Tín Vương chính là Cửu hoàng tử năm xưa.
Vinh Quốc công không nói gì mà chỉ buông rộng tay áo, hai ống tay áo rộng chạm vào nhau. Hắn nắm tay lão Thái phó trong tay áo rộng ấy, viết chữ vào lòng bàn tay ông.
"Đều đã sắp xếp ổn thỏa."
Nếu Bệ hạ bất hạnh đoản mệnh... Để xã tắc vững mạnh, cần phải nhanh chóng xác lập tân quân. Tín Vương là đích tử của Tiên đế, là thân đệ của đương kim thánh thượng, phò trợ Tín Vương lên ngôi là chuyện thuận lý hợp tình.
Thánh thượng là kẻ quái lạ, không thể dùng lẽ thường mà suy xét, trước khi Thánh thượng kịp ra tay với Tín Vương, nhất định phải sắp xếp người bảo vệ chu toàn.
Với tư cách là một trong Tam công, Trần lão Thái phó vẫn có thể làm được điều này. Ngay cả Nữ đế cũng không thể biết hết những nhân sĩ dưới trướng của ông ta.
Bên trong rèm lụa vàng rực, Nữ đế tựa vào chiếc gối mềm, nét mặt bình thản. Ngoại trừ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và chân mày khẽ nhíu mày, không có vẻ gì cho người ta thấy người phụ nữ này đang chuẩn bị lâm bồn.
"Bệ hạ, đã mở được hai phân rồi." Bà đỡ lật rèm lên xem rồi báo cáo.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thái độ điềm tĩnh ấy mà giọng bà đỡ cũng từ chỗ hoảng hốt trở nên bình tĩnh đến lạ.
Không, nói đùa thôi, ai đã từng đỡ đẻ cho Nữ đế bao giờ? Nếu có thể thuận lợi giúp Nữ đế sinh hạ long thai, cả đời này ắt là sẽ vẻ vang. Nghĩ đến đây, vẻ mặt bà đỡ lại nghiêm trang. Thái y nói bệ hạ mang song thai, hiểm nguy hơn người thường, nếu một trong hai có sơ suất thì cái đầu cũng khó mà giữ được.
"Bệ hạ, ba phân rồi."
Nữ đế ậm ừ một tiếng, có chút bực bội.
Sinh thì sinh, không thể sinh nhanh hơn sao? Cứ ì ạch mãi thế này, cả đời Vinh Gia người chưa từng đánh một trận nào thảm bại như thế!
"Lục đại nhân." Bên ngoài điện truyền đến tiếng chào hỏi nhỏ nhẹ của cung nữ.
"A Trác!" Nữ đế gượng dậy rồi lại nằm xuống, nói to, "Mau vào đây, vào đây giải khuây cho trẫm."
Bà đỡ há hốc miệng, muốn nói gì đó lại nuốt vào.
Dù sao thì Lục đại nhân cũng là nữ tử, vậy thì không sao cả.
Cung nữ vén rèm lên, người bên trong chỉ thấy một bóng áo bào đỏ. Áo mãng bào, thắt đai loan, bên hông đeo Tú Xuân đao, mái tóc dài nằm gọn trong chiếc mũ quan đen.
Bình thường Nữ đế triệu kiến quan lại ở điện Cần Chính, trong hậu cung ít có người được thấy dung nhan thật sự của vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ khiến triều dã khiếp sợ này. Vừa thấy người thật thôi, ai nấy đều ngây người.
Mặt ngọc môi son, dung nhan tươi thắm, dáng người ấy như cây liễu mùa xuân, thướt tha mà thẳng tắp.
Đây… đây chính là Lục Như Trác trong truyền thuyết, cái kẻ giết người không chớp mắt, không ghê tay đó sao?
"A Trác." Nữ đế gọi ở mép giường, "Khanh lại gần đây."
Các cung nhân đồng loạt cúi đầu, rời mắt khỏi Lục Như Trác. Chỉ thấy vạt áo đỏ thắm ấy vẫn di chuyển trong tầm mắt, và theo đó, một luồng sát khí vô hình bao trùm không khí.
Lục Như Trác ngồi xuống mép giường Nữ đế, đưa một tay cho người nắm lấy.
"Hơi đau." Nữ đế nói, trên mặt giờ mới lộ vẻ đau đớn, người cũng dựa vào Lục Như Trác.
Lục Như Trác vòng tay ôm lấy vai Nữ đế, trong mắt người ngoài, đó là một cái ôm ấp an ủi.
Nữ đế tựa vào lòng nàng, Lục Như Trác cúi đầu, ghé sát vào tai người, đôi môi son hé mở mà gần như không phát ra tiếng động.
"Trần lão Thái phó đã phái người đến Tín Vương phủ."
Nữ đế nhắm mắt, khẽ ừ một tiếng.
Lục Như Trác nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người, thì thầm bên tai.
Nữ đế vẫn nhắm mắt.
Cùng với những cơn co thắt dữ dội, Nữ đế nắm lấy tay nàng càng lúc càng chặt, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay Lục Như Trác.
Bà đỡ hét lớn một tiếng: "Mở rồi, mở hết rồi!"
"Bệ hạ, có thể sinh rồi!"
Móng tay bỗng nhiên găm sâu vào da thịt Lục Như Trác, mà nàng, vẫn không biểu cảm gì, bình tĩnh nhìn các cung nhân bận rộn như con quay trong điện.
Một tiếng hét thất thanh.
Nữ đế ngửa cổ ra sau, mồ hôi ướt đẫm như vừa vớt từ dưới nước lên. Hổ khẩu của Lục Như Trác bị Nữ đế cắn giữa hai hàm răng, máu túa ra xung quanh.
"Lục đại nhân, người mau lau đi."
Lục Như Trác ngẩng đầu, nhận lấy chiếc khăn mà cung nữ đưa tới, gật đầu: "Đa tạ."
Mặt cung nữ đỏ bừng, ngẩn ngơ, rồi khom lưng lùi ra, đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn nàng kia một cái.
Rõ ràng là một người ôn hòa, lịch sự, tại sao lại đồn đại thành như vậy?
"Mẹ kiếp, đau hơn cả bị đao chém!" Nữ đế hồi phục chút tỉnh táo, thở hổn hển, lại nói với Lục Như Trác: "A Trác, sau này khanh tuyệt đối đừng sinh con, đau chết đi được!"
Lục Như Trác nói: "Thần đã có nghĩa nữ."
Nữ đế chợt nhớ ra, gật đầu: "Hay lắm, vẫn là khanh thông minh."
Lục Như Trác mỉm cười, nụ cười của nàng nhè nhẹ mà lấp lánh dưới ánh nến, chói mắt.
Cung nữ ban nãy nhìn nàng lại phát ngây người.
Bà đỡ nhắc nhở: "Bệ hạ, phải ráng rặn đi ạ!”
Nữ đế chửi thầm một tiếng rồi lại cắn lấy tay Lục Như Trác.
———
"Nước nóng! Mau đun nước nóng!"
Cung nữ ra vào loạn xạ, từng chậu nước nóng được đưa vào, từng chậu nước máu được mang ra.
Bên ngoài cửa điện.
Trấn Viễn hầu siết chặt nắm đấm, khuôn mặt càng lúc càng căng thẳng, ánh mắt chăm chú ghim vào cánh cửa điện cách đó như mười trượng.
Nghe thấy tiếng kêu đau mơ hồ vọng ra đây, lão Thái phó vuốt râu, cười mà thở dài: "Chỉ có lúc này ta mới cảm thấy Bệ hạ là một nữ nhân."
Vinh Quốc công cười cười, không nói gì.
Trong cung, ngoài cung, trong hoàng thành, khắp thiên hạ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào tẩm điện nhỏ bé này.
Bà đỡ lộn ngược đứa trẻ lên, thuần thục vỗ vỗ hai cái, tiếng khóc lanh lảnh liền vang vọng khắp điện.
Bà đỡ hớn hở nói: "Bệ hạ đại hỷ, là một tiểu hoàng tử!"
Bà không nhận ra vẻ âm u thoáng qua trong đôi mắt mơ hồ đẫm mồ hôi của Nữ đế, chỉ tập trung tiếp tục đỡ lấy đứa trẻ thứ hai.
"Bệ hạ đại hỷ, là một tiểu công chúa."
Bà đã làm được, bà đã làm được rồi! Bà đã đỡ đẻ thành công cho Nữ đế! Một ca mẹ tròn con vuông! Vẻ mừng rỡ lộ rõ trên khuôn mặt, đưa hai đứa trẻ quấn tã đến bên giường phượng, đứng hầu một bên, chờ đợi ban thưởng.
Các cung nữ cũng lộ vẻ hân hoan.
Thế nhưng, không ai để ý rằng cánh cửa điện bên ngoài đã đóng chặt, nội bất xuất ngoại bất nhập, tất cả những người bên ngoài điện đều đã lùi ra xa hai mươi trượng.
Từ xa, Trần lão Thái phó không còn nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, ông rướn cổ lên nhìn.
Có chuyện gì vậy?
Các cung nhân trong nội điện bấy giờ cũng bắt đầu thầm nghĩ: Có chuyện gì vậy? Sao vẫn chưa thấy có ban thưởng?
Thời gian như ngừng lại.
Rất lâu sau, cuối cùng trên giường phượng cũng vọng ra tiếng cười lớn của Nữ đế.
"Tốt, tốt lắm, hôm nay trẫm có hoàng trưởng nữ, hoàng thứ tử, trẫm rất vui."
Hoàng trưởng nữ, Hoàng thứ tử?
Hoàng trưởng nữ, Hoàng thứ tử!
Phịch một cái!
"Bệ hạ tha mạng!"
Các cung nhân trong điện đồng loạt quỳ rạp xuống, ai nấy run rẩy như cầy sấy, tiếng khóc than vang lên thành một chuỗi dính vào với nhau, "Xin bệ hạ tha mạng!"
"Bệ hạ tha mạng cho chúng nô tỳ..."
"Câm miệng!" Một giọng nữ lạnh đến buốt sống lưng vang lên, cắt đứt tiếng những tiếng khóc lóc rên rỉ.
Giữa khoảng lặng chết chóc, Lục Như Trác từ từ đứng dậy. Nàng khoác trên mình chiếc mãng bào đỏ thẫm, eo thắt đai ngọc, mái tóc dài được búi gọn trong chiếc mũ quan đen. Một tay nàng đặt trên chuôi thanh Tú Xuân đao bên hông, vẫn giữ một vẻ ngoài đoan trang diễm lệ, thế nhưng lúc này lại giống hệt như một vị sát thần không biết gì là hỉ nộ ái ố.
Nữ đế nhắm mắt lại, nói:
"Gia quyến của các ngươi sẽ được đối xử tử tế."
Nhận xét
Đăng nhận xét