Năm Khởi Nguyên thứ Năm, tiết lập Thu.
Nữ đế sinh hạ đích trưởng nữ, ban chiếu thư, nói rằng công chúa phong linh ngọc tú, trời giáng điềm lành, lập làm Hoàng trữ, đặc biệt cáo dụ thiên hạ.
Cơn mưa thu đầu tiên đổ xuống kinh thành, Lục Như Trác cuối cùng cũng trở về trạch viện của mình.
Trong cung bộn bề nhiều việc, Bệ hạ vừa mới sinh, cần người đáng tin cậy ở bên cạnh, cũng cần người để giúp nàng xử lý tàn cuộc. Trần lão thái phó cáo lão hồi hương, Vinh Quốc công thác bệnh, Nữ đế đích thân phái ngự y đến thăm. Không ngoài sở liệu, chuyện lập Trữ gặp phải trở ngại trùng trùng, nhưng trở ngại nhiều hơn nữa thì cũng không bằng năm đó Nữ đế đăng cơ, đánh chết mấy kẻ là phần còn lại sẽ an phận.
Đương kim Thánh thượng ăn mềm không ăn cứng, ghét nhất đám lão thất phu ỷ tuổi cao lên mặt với người.
Trời vừa chạng vạng đại môn Lục phủ đã đóng lại, vừa khéo che khuất vệt nắng hoàng hôn cuối cùng nơi chân trời.
Trong hậu viện, các thị nữ vây quanh một đứa trẻ chừng hai, ba tuổi mặc váy hồng, lúc thì dùng trống bỏi dỗ dành, lúc thì dùng đồ ăn dụ dỗ, nhưng lúc này đứa trẻ không còn khúc khích cười như ban nãy mà hất tay thị nữ ra, đôi chân ngắn cũn chạy loạng choạng về phía trước.
"Tiểu thư!"
Các thị nữ vội vàng đuổi theo, nhưng khi thấy người đứng cách đó không xa thì dừng bước lại ngay, vẻ mặt cung kính, khom người hành lễ: "Đại nhân."
"Cô cô ơi!" Cục bông nhỏ mặc áo hồng nhào vào lòng Lục Như Trác.
Lục Như Trác phất tay cho thị nữ lui xuống, cúi người ôm lấy cục bông nhỏ, hai bàn tay mũm mĩm của cục bông nhỏ cố sức ôm lấy cổ cô cô.
"Ngọc Nhi lại nặng hơn chút rồi." Lục Như Trác nhấc lên một chút, cười nói.
"Lập Xuân cô cô nói con đang lớn lên." Tiểu Bùi Ngọc cười khanh khách, vươn tay kéo mũ quan của nàng. Lục Như Trác dứt khoát tháo mũ xuống rồi đội mũ ấy lên đầu đứa trẻ, đầu đứa trẻ rất nhỏ, vừa đội lên đã lập tức không thấy đường.
"Cô cô, cô cô." Tiểu Bùi Ngọc bị che mắt, trẻ con không biết nói nhiều, chỉ ôm cổ người phụ nữ trẻ mà nũng nịu, giống như một chú chim bồ câu nhỏ đáng yêu.
"Còn muốn chơi nữa không?"
"Không chơi nữa."
Lục Như Trác vẫy tay gọi một thị nữ đến, đưa mũ quan cho thị nữ, thị nữ cũng tiện tay tháo búi tóc ra cho nàng. Tóc đen như thác đổ xõa sau lưng làm dịu đi nét sắc lạnh trên ngũ quan nàng, lại thêm một phần thanh quý nhu mị.
Lục Như Trác bình tĩnh liếc nhìn nàng ta một cái.
Thị nữ mặc áo không như người ngoài ở chỗ vừa thấy nàng lạnh lùng thì sợ đến mềm chân quỳ xuống, ngược lại còn đón lấy ánh mắt nàng, nói: "Chủ tử bận rộn trong cung nhiều ngày rồi, chắc chắn là không có thời gian nghỉ ngơi, xõa tóc ra sẽ thoải mái hơn một chút."
Nói xong lại rũ mắt xuống, hai tay nâng mũ quan cúi, đầu lui sang bên.
Lục Như Trác dừng lại, hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ tên là Lan Trúc."
"Sau này đến hầu hạ trước mặt ta." Lục Như Trác bước qua nàng ta, ôm đứa trẻ vào nhà.
Trong viện.
Các thị nữ đứng từ xa xa đi tới vây lấy Lan Trúc, líu lo bàn tán: "Lan Trúc, ngươi to gan thật đấy, không sợ Lục đại nhân chém đầu ngươi à?"
"Nghe nói mỗi ngày Lục đại nhân đều phải chém tới mấy cái đầu người, nhỡ đâu hôm nay nàng vẫn chưa chém đủ?"
"Chúng ta chỉ ước tránh cô ấy cho xa, ngươi thì hay rồi, cứ thích chạy đến trước mặt chủ tử, ngươi có mấy cái mạng thế?"
Lan Trúc nghe các nàng nói qua nói lại xôn xao, không nhịn được cười, ngắt lời: "Đó đều là lời người bên ngoài nói, các ngươi thấy Lục đại nhân giết người trong phủ bao giờ chưa?"
Thị nữ mặc áo xanh phản bác:
"Tháng trước chẳng phải là giết mười mấy người hay sao, nằm chết ngay trong sân, máu ở bồn hoa bên kia giờ vẫn còn chưa khô."
Lan Trúc thong thả: "Chưa khô là vì trời mưa."
Thị nữ mặc áo tím nói: "Còn hôm qua ta thức dậy đi vệ sinh, từ cửa sổ mới nhìn thấy có người lẻn vào phủ, bị Lập Xuân đại nhân bắn chết ngay tại chỗ."
Lan Trúc nói: "Ngươi cũng nói là tên đó lẻn vào phủ mà, đâu phải Lập Xuân đại nhân tự nhiên đi ra ngoài giết người."
Tiếng nói chuyện trong sân nhỏ dần.
"Thì người ta lẻn vào không phải cũng là vì các đại nhân ấy giết người nhà của người ta trước hay sao? Những người đó đều đến để báo thù." Thị nữ mặc áo xanh đẩy vai nàng, tốt bụng khuyên nhủ: "Lan Trúc, ngươi đừng hồ đồ kẻo rước họa vào thân, an phận làm một thị nữ vô danh không tốt hơn sao?"
"Phải đó, hầu hạ trước mặt Lục đại nhân thì cẩn thận có mạng để kiếm tiền mà không có mạng mà tiêu tiền."
"Chúng ta biết nhà ngươi trên có mẹ già dưới có tiểu muội, nếu thiếu tiền thì nói với bọn ta, các tỷ muội nhất định sẽ giúp ngươi, dù mỗi người góp một chút cũng được."
Thị nữ áo xanh còn kéo tay nàng mà mếu máo: "Lan Trúc, đừng có đi chịu chết!"
Những người khác cũng sụt sùi lấy khăn tay lau nước mắt, cứ như thể hôm nay nàng đi hầu hạ Lục Như Trác, ngày mai nhất định sẽ phải chết.
Lan Trúc vốn muốn giải thích với các nàng rằng tuy danh tiếng của Lục đại nhân không tốt, quả thật cũng giết rất nhiều người, đúng là bị nhiều người tìm đến trả thù, nhưng đó đều là làm việc công, đều là nghe lệnh trên. Đại Sở lớn như vậy, luôn phải có người làm những việc này. Nàng đối đãi với người hầu trong phủ luôn rất hào phóng, tuy bận rộn công việc không thường về phủ nhưng bổng lộc các khoản chưa bao giờ thiếu, tháng nào cũng tăng dần đều, nghe quản gia nói đấy là khoản bồi thường tinh thần cho hạ nhân hầu trong phủ - hạ nhân nhà ai cứ dăm bữa nửa tháng lại thấy người chết bao giờ?
Đã thế nàng còn nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi làm nghĩa nữ, có thể thấy nàng không phải là kẻ cùng hung cực ác, mất sạch tình người.
Còn một chuyện mà Lan Trúc vẫn chưa từng nói với ai.
Một năm trước, khi Lan Trúc mới được phân về phủ, vì bị lạc đường nên Lan Trúc đã đi nhầm vào sân của Lục đại nhân. Lúc đó Lục đại nhân và Lập Xuân đại nhân đang cùng dạy tiểu thư bập bẹ tập nói, không biết Lập Xuân đại nhân đã dạy tiểu thư nói câu gì mà Lục đại nhân nghe xong đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng, còn ngượng ngùng đến mức vứt cái trống bỏi kêu xuống đất kêu 'thùng thùng'. Lập Xuân đại nhân kéo kéo tay áo nàng, dỗ dành vài câu nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống, khe khẽ hừ một tiếng.
Lan Trúc nhìn đến ngẩn người, nhất thời quên mất nguy hiểm, quên mất đó là Lục Như Trác. Lại nghe giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên trong sân.
"Ngươi là nha hoàn mới vào phủ?"
Lan Trúc bấy giờ mới hoàn hồn, nhìn tới người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc ghế thấp cách đó vài bước, áo màu hồng nhạt, váy trắng như tuyết, cái thần thái và khí độ khi mỹ nhân nhìn qua khiến cho Lan Trúc phải ngây người một lúc.
May mà lần này nàng nhớ ra mình đang ở đâu, thoáng chốc liền điều chỉnh lại tâm trạng, quỳ xuống: "Hôm nay là ngày đầu tiên của nô tỳ, nô tỳ không may lạc đường, mong tiểu thư tha tội."
Người phụ nữ mặc áo xanh bên cạnh lập tức cười phá lên.
"Người ta gọi cô là tiểu thư kìa!"
Lan Trúc cúi đầu, nghe thấy lời này trong lòng dấy lên nghi ngờ. Gọi là tiểu thư có vấn đề gì? Chẳng lẽ ấy không phải là khách mà chủ nhân mời đến?
"Ta là Lục Như Trác." Thanh âm mỹ lệ vang lên.
Lan Trúc thảng thốt trong lòng, cố nén lo sợ, ngẩng đầu.
"Lập Xuân, đưa cô ta ra ngoài."
Người phụ nữ áo xanh kia đáp lời, đi đến trước mặt nàng rồi cười nói: "Theo ta đi, người mới."
Lan Trúc run rẩy đứng dậy, không dám nhìn mỹ nhân trên ghế thấp thêm một lần nữa, một đường đi theo Lập Xuân ra ngoài.
Ra khỏi cổng vòm, Lập Xuân dặn dò nàng: "Lần sau đừng đi nhầm nữa."
Lan Trúc nhỏ nhẹ đáp vâng.
"Ta là bằng hữu của chủ tử các ngươi, ta tên Lập Xuân."
"Lập Xuân tiểu thư." Lan Trúc khẽ cúi người.
Lập Xuân không sửa ngôn từ nàng mà chỉ bật cười thành tiếng rồi quay người vào sân, ống áo bay bay, tiếng cười vẫn truyền ra từ bên trong, rất lâu sau mới biến mất.
Lan Trúc đứng ở ngoài cổng vòm một lúc rồi mới từ từ rời đi.
Bây giờ nhìn nhóm tỷ muội đang khóc lóc cho mình, Lan Trúc lặng lẽ nuốt lời giải thích xuống bụng, chỉ cần ngày mai nàng sống sót đi ra khỏi phòng của Lục đại nhân, những lo lắng của các nàng cũng sẽ tự mà tan biến.
Đêm đó.
Trong thư phòng, người phụ nữ với khuôn mặt trẻ trung ngồi ngay ngắn trước bàn, một tay cầm sách, tóc dài xõa ra, chỉ có một dải lụa đỏ điểm xuyết lên mái tóc đen nhánh.
Lan Trúc xắn một bên tay áo, chăm chú mài mực ở bên cạnh. Ánh mắt nàng rời khỏi mái tóc của Lục Như Trác, mím môi giữ một nụ cười rất nhẹ.
Một năm trước, Lục đại nhân mười chín tuổi, năm nay cũng chỉ mới hai mươi. Mới hai mươi thôi mà, chỉ lớn hơn nàng ba tuổi, vẫn là một cô nương trẻ trung yêu cái đẹp.
Dưới ánh nến, Lục Như Trác lật một trang sách.
"Ngươi cười gì?"
"Ta cười..." Lan Trúc trả lời theo phản xạ, ngay sau đó liền quỳ thụp xuống, "Nô tỳ không dám."
Lục Như Trác không nhìn nàng, vẫn chỉ thong thả xem thêm hai trang rồi cầm bút lông hồ lên viết vài dòng chú thích nhỏ xíu bên lề sách.
"Sao? Không dám? Ta thấy ngươi rất dám."
"Nô tỳ... nô tỳ..." Một cảm giác quỷ dị chợt lóe lên trong lòng Lan Trúc, khiến cho nàng vừa không thể sợ hãi, vừa không thể thả lỏng, tâm tình cứ treo lơ lửng, quỳ gối mà không nói được câu nào rành mạch.
Phía trên rất lâu không có âm thanh truyền đến, Lan Trúc dần dần lo lắng hơn.
Ánh nến vàng vọt lay động, Lục Như Trác đặt bút lông hồ xuống, và để phá vỡ sự im lặng kéo dài của căn phòng, nàng lại một lần nữa mở miệng với một ngữ điệu ôn hoà.
"Tên thật của ngươi là Lan Gia Hòa, phụ thân ngươi, Lan Thù, vốn là Hữu thiêm đô Ngự sử, năm Khởi Nguyên thứ Hai vì có tội mà bị tống ngục, lưu đày đất Lưỡng Quảng. Trong nhà ngươi còn có một người mẹ, một em gái nhỏ, mẹ ngươi sống bằng nghề dệt vải, em gái ngươi đèn sách ở Tĩnh Sơn thư viện, thuộc lứa học trò đầu tiên sau khi nữ học được thành lập."
Lan Trúc quỳ rạp trên mặt đất.
Tai mắt Cẩm Y Vệ ở khắp nơi trong thiên hạ, tìm hiểu rõ ngọn ngành về gia quyến của nàng cũng dễ như trở bàn tay. Vả lại, Lục Như Trác có vô số kẻ thù địch, người hầu hạ trước mặt nàng, nàng sao có thể lại không biết rõ gốc gác?
"Hôm nay tiểu muội của ngươi được Trang tiên sinh khen ngợi, tiên sinh còn tặng một quyển 'Mạnh Tử', sau khi rời Thư viện để xuống núi con bé còn mua hai miếng kẹo hồ lô, chỉ ăn một miếng, miếng còn lại định để dành cho a nương. Còn a nương ngươi cũng may mắn nhận được một việc thêu thùa cho nhà quan, tiền công rất nhiều, khi bước ra khỏi Hà phủ bà có vẻ rất vui vẻ, đã ăn một bát mì sợi thịt mười văn tiền bên đường. Giờ Mùi, bà trả tiền cho Lâm nương tử nhà bên, lại đến tiệm lụa Nguyên Xương mua hai tấm gấm định may y phục mới cho hai chị em các ngươi. Đáng tiếc, trên đường về lại bị kẻ trộm lấy mất túi tiền, giờ chỉ còn lại hai đồng bạc..."
Lan Trúc vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, mặt càng ngày càng trắng bệch ra, vầng trán nàng ta dán chặt xuống đất, cuối cùng không thể kiềm chế nổi mà run bần bật lên.
Đêm càng lúc càng khuya, không gian đặc quánh đen sẫm như mực.
Trong thư phòng lờ mờ ánh nến vàng, bấc đèn nổ rồi lại kết, Lục Như Trác thổi khô vết mực trên giấy Tuyên rồi cúi đầu nhìn thị nữ đang quỳ dưới đất, bình thản nói: "Đứng dậy đi."
Lan Trúc nén đau đớn ở đầu gối, cố gắng không để lộ sự khác thường mà bước lên cắt bấc đèn một cách cẩn thận, rồi yên lặng đứng hầu một bên.
Trong phòng sáng lên hơn một chút, ánh nến chiếu vào khuôn mặt ngọc, đôi môi son của người phụ nữ trẻ tuổi, cần cổ thon dài dẫn xuống làn da hoàn hảo không tì vết.
Lan Trúc không dám nhìn nữa.
Lục Như Trác đặt giấy sang một bên, ngẩng mắt lên, ra lệnh: "Đến phòng tiểu thư, đưa tiểu thư sang đây."
Nhận xét
Đăng nhận xét