Chuyển đến nội dung chính

[TRÂM] CHƯƠNG 5

Lan Trúc cung kính vâng lời, cúi đầu lui ra.

Nàng đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, vải áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió thổi lại càng thêm băng giá. Lan Trúc không dám nghỉ ngơi một khắc, vội vàng bước ra ngoài.


Trong viện của Lục Như Trác rất ít thị nữ hầu hạ, bình thường cũng hiếm khi thấy bóng người. Đêm khuya tĩnh lặng, một mình Lan Trúc đi vội vã trên hành lang dài, những chiếc đèn lồng màu vàng treo hai bên toả thứ ánh sáng mờ ảo chớp nhoáng lay động khiến bóng người lảo đảo như bóng quỷ.


Nhanh chóng xuyên qua hai cổng vòm hình tròn, sân viện sáng sủa như ban ngày trước mặt làm trái tim Lan Trúc đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi về đúng vị trí.


"Đại nhân, tiểu thư đã tới."


Lan Trúc xuất hiện trước cửa thư phòng, trên tay bế một cô bé đang say ngủ, giọng nói khẽ khàng.


Sách vở và giấy tờ trên bàn đã được thu dọn gọn gàng. Lục Như Trác ừ một tiếng rồi thổi tắt nến trong thư phòng, bước ra ngoài.


Tiểu Bùi Ngọc ngủ rất say sưa, khi Lục Như Trác bế lấy, đứa trẻ vẫn không mở mắt, tiếng ngáy êm dịu nhẹ nhàng.


Lan Trúc thắp nến trên bàn, ánh nến chiếu sáng căn phòng tối mịt. Nàng đi đến bên giường, vén một bên màn xanh lên.


Lục Như Trác bế đứa trẻ đi vào, nhẹ nhàng đặt lên giường.


Lúc này đứa trẻ mới tỉnh giấc, mắt lim dim mơ màng gọi một tiếng "Cô cô", Lục Như Trác dịu dàng đáp, giọng êm dịu: "Cô cô ở đây."


Đứa trẻ lơ mơ lẩm bẩm hai tiếng rồi cuộn mình trong chăn gấm, ngủ tiếp.


Các thị nữ ban đêm đều ở trong biệt viện, rất ít người dám tự tiện xông vào viện của chủ nhân, lại càng sợ chạm phải những mối nguy hiểm đến tính mạng. Thế nên đến tối, trừ Cẩm Y Vệ tuần tra ra, trong phủ hầu như không có một hạ nhân nào dám ra ngoài đi lại.


Thì ra đêm xuống Lục đại nhân đều ngủ cùng với tiểu thư.


Lan Trúc thầm nghĩ thế thôi, trên mặt không dám biểu lộ bất kỳ sự suy đoán nào, cung kính đứng chờ ở một bên.


Lục Như Trác đứng dậy, dang hai tay, nhắm mắt lại.


"Thay y phục." Gần giờ Tý, giọng nàng giờ đây có chút lười nhác.


Lan Trúc cởi áo choàng của nàng, sau đó là áo ngoài, cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải mái tóc dài, từ từ thả tóc dài xõa ra sau lưng. 


Sau đó, nàng cúi đầu lui ra hai bước.


Lục Như Trác chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng tuyết, vươn vai một chút rồi ra lệnh: "Các phòng khác trong viện này đều còn trống, ngươi tự chọn lấy một phòng để nghỉ ngơi đi."


Thông thường, khi chủ tử ngủ, thị nữ thân cận đều phải trải một chiếc giường nhỏ ở gian ngoài để tiện bề nghe lệnh bất cứ lúc nào. Nhưng Lan Trúc chỉ đáp vâng, bước ra khỏi phòng ngủ rồi khép cửa lại.


Từ khi dùng bữa tối đến giờ nàng vẫn luôn theo hầu Lục Như Trác, hoàn toàn không có thời gian để về biệt viện lấy hành lý của mình. Giờ mà đi thì càng không thể được, chủ nhân đã nghỉ ngơi, nàng mà đi lung tung giữa đêm, e là sẽ bị coi là thích khách mà bị bắn chết tươi. 


Lan Trúc đứng ở cửa ra vào, nhìn ngó đánh giá bố cục của viện rồi chọn một phòng cách phòng chủ nhân không xa không gần, đẩy cửa đi vào. Nàng ngạc nhiên khi thấy bên trong không hề trống rỗng, đồ đạc đầy đủ, chăn đệm tuy không phải mới giặt phơi nhưng cũng thơm tho, không có mùi lạ. Dây cung căng thẳng cả một đêm nay trong lòng hơi nới lỏng, Lan Trúc cởi giày cởi vớ, lên giường lịm đi ngay lập tức.


Nàng bị tiếng kiếm và đao trong viện va nhau leng keng loảng xoảng đánh thức, cứ nghĩ đã là sáng hôm sau, nhưng khi mở mắt ra, bên ngoài vẫn là đêm khuya.


Hạ nhân trong Lục phủ thi thoảng vẫn nghe thấy những âm thanh thế này, Lan Trúc rón rén bò dậy, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, xách giày bên giường rồi từ từ chui vào gầm giường, trốn kỹ.


Khoảng một nén hương sau, tiếng giao đấu của binh khí ngừng lại, tiếp theo là tiếng kéo lê một vật gì đó, tiếp sau đó nữa là tiếng nước dội lên những phiến đá xanh.


Lan Trúc dần dần chìm vào giấc ngủ.


_______


Sáng sớm hôm sau.


Một tiếng "cộp" đau đớn rõ vang, Lan Trúc ôm trán bò ra khỏi gầm giường. Bất chấp cơ thể ê ẩm do ẩn nấp một đêm, Lan Trúc vội vã rửa mặt qua loa rồi chạy nhanh đến gian bếp nhỏ gần nhất.


Thế nhưng vừa ra khỏi cửa, nàng đã liền va phải một người.


Người kia khẽ rít trong kẽ răng.


Lan Trúc mượn ánh sáng mờ ảo của bình minh để nhận diện đối diện, nhận ra liền lập tức quỳ xuống: "Lập Xuân đại nhân thứ tội."


"Ngươi là người của viện nào, sao lại chạy lung tung ở đây?" Giọng nói uy nghiêm từ trên truyền xuống khiến người ta vô thức mà cảm thấy uy áp.


"Nô tỳ là người của viện chủ quân, đang đi đến nhà bếp lấy nước nóng."


Lan Trúc ngẩng đầu, để nàng thấy rõ mặt mình.


Lập Xuân đánh giá nàng, sự nghi ngờ trong mắt dần dần tan biến, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: "Ta đã gặp ngươi rồi, ngươi là..."


Lan Trúc dập đầu một cái, đáp: "Một năm trước, nô tỳ đi nhầm vào viện chủ quân, may mắn được gặp Lập Xuân đại nhân một lần."


"Đúng rồi, là ngươi." Lập Xuân đưa tay đỡ nàng dậy, "Thôi được rồi, mau xuống nhà bếp đi, cũng không cần chạy nhanh như vậy, Lục đại nhân sẽ không lấy đầu ngươi đâu mà."


Lan Trúc cúi người cảm tạ rồi quay người bước đi nhanh.


Lập Xuân nhìn bóng lưng nàng ta rồi nhíu mày đứng tại chỗ, một lúc sau lại lắc đầu cười trừ. Muốn biết tại sao Lục Như Trác đột nhiên có một thiếp thân thị nữ thì cứ đi hỏi thẳng là được, ở đây đoán mò làm gì.


Lập Xuân vừa bước một chân vào viện của Lục Như Trác, trên mái nhà đã vang lên một tiếng hót thánh thót của chim họa mi.


Lập Xuân dừng bước, tiện tay nhặt một cục sỏi ở góc tường, ước lượng rồi ném mạnh lên mái nhà.


"Á!" một tiếng, kêu thảm thiết.


Trên mái nhà có một cái đầu bỗng dưng thò ra, vị Bách hộ mặc áo phi ngư màu bạc xoa xoa trán, chắp tay chỉnh tề: "Lập Xuân đại nhân, chúng tôi đang làm việc theo lệnh của Lục đại nhân thôi."


"Bây giờ là lúc chim họa mi hót à?" Lập Xuân nói.


"Ấy thì không phải là vì Lập Xuân đại nhân đến nên hậu viện lập tức sáng sủa, xuân sắc đầy vườn, chim muông reo hót đấy sao." Vị Bách hộ kia cười lớn.


Phía sau mấy lớp mái nhà bên cạnh đột nhiên cũng có vài cái đầu ló ra.


"Cút đi." Lập Xuân cười mắng một tiếng, lại nói, "Còn các ngươi nữa, xem náo nhiệt cái gì, một lát nữa mà làm Lục Như Trác tỉnh giấc thì tất cả các ngươi đều bị phạt đi gác cổng cung."


Thế là, mấy cái đầu ấy thoắt ẩn, biến mất sau mái nhà, như thể chưa từng xuất hiện.


———


Sau khi cùng nhau thượng triều, Lập Xuân đi theo Lục Như Trác về Lục phủ để ăn chực.


Các thị nữ bưng khay trên tay, lần lượt bày các món điểm tâm sáng ra, sau đó khom người lui xuống uyển chuyển như mây bay.


Lập Xuân nhìn Lan Trúc đang đứng sau Lục Như Trác rồi nháy mắt với nàng, trêu chọc: "Vụ này là sao đây?"


Lục Như Trác gắp một đũa, cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm rồi mới nói: "Hầu hạ ta, làm sao?"


"Ta biết là hầu hạ, mà ta hỏi là..." Lập Xuân ghé sát vào nàng, dùng âm thanh Lan Trúc không thể nghe thấy, "Hầu hạ đến mức nào kia kìa."


Lục Như Trác dừng đũa, lặng mắt mà nhìn nàng, làm cho Lập Xuân vội vàng cúi đầu mà ăn, ăn một miếng bánh giòn lại uống một ngụm trà hạnh nhân, thưởng thức đến là vui vẻ.


"Ngon quá, Lan Trúc, cho ta thêm một ly nữa."


Lục Như Trác không nhịn được nói: "Dù gì ngươi cũng là một Thiên hộ, cũng có phủ đệ của riêng mình, ngày nào cũng đến nhà ta ăn chực như thế không biết xấu hổ sao?"


"Ta làm sao bì kịp Lục đại nhân, trung tâm của Thánh sủng, ngay cả đầu bếp cũng là ngự trù trong cung do Bệ hạ ban, cơm nhà ta không ngon bằng cơm nhà cô." Lập Xuân phồng má lên, nhận lấy trà Lan Trúc vừa đưa.


Lục Như Trác bất lực, lắc đầu.


"Đại nhân." Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.


Lục Như Trác nghiêng đầu, thấy Lan Trúc cũng rót cho nàng một ly trà, đang đưa tới. Nàng cũng đưa tay ra đón, mà không biết vì sao lại không cầm chắc, đầu ngón tay vừa chạm vào chén trà đã chao đảo rơi xuống, nhìn chừng sắp vỡ tan trên mặt đất.


Nói thì chậm nhưng lúc ấy thì nhanh, chén trà hẵng đang rơi tự do mà bàn tay Lan Trúc đã tức thì đón lấy, trong nháy mắt, chiếc chén nằm vững trong lòng bàn tay nàng.


Lập Xuân há hốc miệng, vụn bánh giòn rơi đầy bàn.


Lan Trúc giật mình, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Lục Như Trác đang mỉm cười nhìn mình.


________


"Cô đã biết nàng ta biết võ công từ sớm?" Trong thư phòng, Lập Xuân lục lọi trong tủ năm ngăn để lấy ra loại trà quý mà Lục Như Trác cất giữ, tự pha hai chén trà rồi tò mò hỏi.


"Cảm ơn nhé, vẫn còn nhớ pha cho ta một chén." 


Lục Như Trác nhận lấy chén trà, thổi nhẹ lớp hơi nóng trên mặt nước, nói, "Không phải là biết chắc, chỉ là có chút suy đoán mà thôi."


"Vậy tại sao cô lại nhận nàng ta?"


"Vì nàng ta muốn thế."


"..."


Lập Xuân nhìn nàng, không nói nên lời.


Lục Như Trác mỉm cười, nói: "Cô ta là một tiểu thư, xuất thân từ thế gia sa sút, gặp nạn mà không buông thả bản thân cũng không quẫn bách hoang mang mà lại nghĩ đến việc hầu hạ trong phủ này để đỡ đần gia quyến. Tại sao ta lại không đồng ý?"


Lập Xuân bừng tỉnh.


Năm đó Nữ đế tái lập Cẩm Y Vệ, nói rõ là không phân biệt giới tính, thế nhưng từ xưa đến nay phụ nữ đã bị đóng đinh cái vị trí luôn phải đứng dưới đàn ông một bậc, số người thực sự dám ghi danh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả ở kỳ tuyển Võ, số nữ tử được chọn cũng chỉ đếm được vài người. Năm ấy Lục Như Trác là ngoại lệ, khi khảo thí nàng đã một mình đấu với mười, với trăm người, kinh thiên động địa, chấn động đến cả Nữ đế. Nữ đế Phượng nhan đại duyệt, đích thân phong Bách hộ, trao quyền nghe lệnh Ngự tiền, từ đó đường công danh của nàng cứ thẳng tiến mà lên như diều gặp gió.


Còn Lập Xuân vốn xuất thân từ thảo khấu, người nhà bị quan phủ đuổi cùng diệt tận, nàng không nơi nương tựa, lưu lạc tứ xứ đến kinh thành, tình cờ gặp được Lục Như Trác ngày ấy đang cưỡi ngựa dẫn đội tuần tra trên phố.


Bách tính trên phố đều né tránh quan binh, mà Lập Xuân thì không nhận ra ấy là Cẩm Y Vệ, vả lại, đói đến không có sức để mà né tránh nữa.


Nàng ngã xuống ngay trước vó ngựa của đội tuần tra.


Khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một căn phòng có hương thơm ngào ngạt, trên bàn thì bày đầy thức ăn, thì ra hương thơm chính là từ đó mà ra.


Lập Xuân lao ra bàn cơm mà ăn ngấu nghiến, vét đĩa thật sạch, sạch còn hơn cả khuôn mặt vừa được rửa của nàng.


Thế rồi, một thiếu nữ trẻ trung, dung mạo xinh đẹp, đẩy cửa bước vào.


Lập Xuân nhìn đến ngẩn ngơ, ngây ngốc, hỏi: "Ngươi là ai?"


"Ta là Lục Như Trác."


"Lục Như Trác là ai?"


Lục Như Trác lấy cái bát mà Lập Xuân đang ôm chặt trong lòng ra, rót cho nàng một chén trà nóng vào ấy, nhìn nàng và mỉm cười.


"Ta là Cẩm Y Vệ." Nàng nói.


"Cẩm Y Vệ?" Lập Xuân có chút ấn tượng, gật đầu nói, "Ta biết, các ngươi giết người còn dã man hơn cả trại Hắc Hổ của chúng ta."


Lục Như Trác bật cười.


"Đúng, mà cũng không hẳn là đúng. Sau này ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe." Nàng lại hỏi, "Ngươi có muốn làm Cẩm Y Vệ không?"


"Có được ăn cơm không?"


"Được ăn, được ở."


"Được, ta làm!"


Lập Xuân sống sót từ cuộc tiễu trừ thảo khấu của quan binh, là sơn tặc còn sống sót duy nhất của trại Hắc Hổ, võ nghệ đương nhiên là rất cao cường. Vượt qua vòng sơ khảo, sau đó thuận lý thành chương, được Lục Như Trác đưa về bên cạnh để trở thành thuộc hạ tâm phúc của nàng.


Lập Xuân chống khuỷu tay lên án, hai tay ôm mặt, suy tư: "Vậy cô nhận nàng ta làm thị nữ là để cho cả nhà nàng ta có cơm ăn, có chỗ ở à?"


Lục Như Trác: "..."


Nàng im lặng một chút rồi dịu dàng nói: "Ngươi nghĩ như vậy cũng không sai."


Lập Xuân cắn tay cười cười.


"Ta biết mà, cô là một đại thiện nhân."


Lục Như Trác lắc đầu, "Không chỉ vì nguyên nhân này."


"Vậy còn vì sao nữa?"


Lập Xuân nghiêng đầu nhìn nàng, Lục Như Trác lại nâng chén trà lên, cứ chậm rãi từ từ uống hết một chén trà. Đặt chén trà xuống bàn, Lục Như Trác đưa tay phải của mình ra, nâng lên ngang tầm mắt, ánh sáng phủ lên năm ngón tay trắng muốt trong suốt như ngọc của nàng.


"Ta vốn dĩ cũng là một tiểu thư chốn khuê các, ta cũng đã quen được hầu hạ rồi." Nàng nói như vậy rồi khẽ thở dài.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...