Chuyển đến nội dung chính

[TRÂM] CHƯƠNG 7

Gió tuyết dần ngớt.


Chúc Vi Thuỵ đứng ngoài cửa quán rượu  nhìn đoàn người cưỡi ngựa phi như bay ở nơi xa, người dẫn đầu mang một thân bạch y, cưỡi con ngựa có bờm màu hung đỏ, chiếc mũ che mặt tung bay trong gió lớn. Nàng thuận tay cởi chiếc mũ ra rồi quăng mạnh về phía sau, trông dáng vẻ vô cùng phóng khoáng, tự do.


"Đi!"


Ngựa hí vang, đoàn người dần khuất bóng trong màn tuyết trắng.


Chiếc áo choàng tên vai bị siết chặt trong một bàn tay, Chúc Vi Thuỵ hoàn hồn, nhìn nữ tỳ trước mặt, cất tiếng gọi: "Sư tỷ."


Hoá ra hai người tưởng như là nữ tỳ kia không phải nha hoàn của nàng, mà là sư tỷ đồng môn. Chúc Vi Thuỵ phụng mệnh mẫu thân đến kinh thành thăm thân, hai vị sư tỷ ấy đi theo, cũng là để bảo vệ nàng.


"Sư muội, chúng ta nên quay về thôi." Vị sư tỷ ấy nhẹ nhàng, nói.


Một vị sư tỷ khác dắt ba con tuấn mã ra khỏi chuồng ngựa.


Chúc Uy Vĩ thu lại ánh mắt lưu luyến tiếc nuối, cầm lấy dây cương của một con ngựa, nói bằng một giọng rầu rầu: "Tuyết tạnh nhanh quá, vẫn còn chưa nói chuyện với Bùi tỷ tỷ được mấy câu."


Sư tỷ cười, vạch trần nàng: "Vốn dĩ người ta cũng có định nói nhiều với muội đâu."


Chúc Vi Thuỵ hừ một tiếng, nói: "Hôm nay cô ấy chắc chắn là có việc quan trọng cần xử lý nên mới không rảnh để nói nhiều."


"Được, được, sư muội nói gì cũng đều đúng hết."


Chúc Vi Thuỵ nhanh chóng lên ngựa, nói: "Đi thôi, hai vị sư tỷ, chúng ta về nhà."


_______


Đồng Quan.


Cổng thành vẫn như luôn luôn là vậy, không có gì lạ, thương nhân và bách tính qua lại tấp nập, tiếng vó ngựa văng vẳng lộp cộp, tiếng chuông lạc đà lúc lắc ngân vang.


Ngoài trướng có tiếng bước chân dồn dập: "Khởi bẩm tướng quân, biên quan cấp báo!"


Thủ tướng Đồng Quan lập tức đứng dậy: "Mau mời vào đây."


Kẻ bước vào trướng lại không phải quan binh trinh sát mặc khôi giáp mà là một cô gái trẻ tuổi mặc bạch y, ước chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dung nhan đẹp đẽ, ngũ quan tinh xảo.


Thủ tướng nghi hoặc: "Không biết vị cô nương này là..."


Thiếu nữ ấy lấy từ thắt lưng ra một tấm lệnh bài, đưa cho ông ta xem, rồi lại đưa thêm một phong thư.


Một nén nhang trôi qua.


Cô gái trẻ ấy bước ra khỏi quân trướng, lại lần nữa, vội vã rời đi cùng năm người tuỳ tùng.


Trong doanh trại có vài binh lính đang tháo dây cương ngựa, cắm lệnh kỳ của chủ tướng trên lưng, lập tức tản ra và thúc ngựa phi điên cuồng về phía bốn cổng thành, đông nam tây bắc.


"Đóng cổng thành!"


"Tướng quân có lệnh, mau đóng cổng thành!"


Cổng thành từ từ đóng sầm lại, giờ đây nội bất xuất ngoại bất nhập, trong ngoài phòng bị nghiêm ngặt như một lồng sắt, sẵn sàng ứng chiến.


Khoảng một canh giờ sau, giữa thinh không đột nhiên xuất hiện một đội quân kéo đến như bão, trông như một cơn lốc đen kịt bao phủ trên thảo nguyên phía xa.


Tiếng tù và vang lên lưng trời.


Tiếng tù và ấy là quân lệnh công thành, tiếng tù và oai vệ và hùng hồn vang vọng khắp thảo nguyên.


_______


Kinh thành.


"Bệ hạ, có cấp báo từ biên quan cách kinh thành tám trăm dặm!"


Đang lúc nửa đêm, Nữ đế bị đánh thức dậy, tóc dài còn chưa vấn đã khoác trên vai áo bào vàng chói để đến điện Cần Chính.


Quan trinh sát đưa tin đã ngất đi vì kiệt sức sau một chặng đường dài, đã được đưa đi nghỉ ngơi, còn Nữ đế nơi đây dưới ánh đèn vàng sáng rực đang trải sớ của thủ tướng biên quan ra, một giây lát sau liền nổi cơn thịnh nộ hất văng cả bút lẫn nghiên trên bàn xuống đất.


"Thác Bạt Văn Trác, to gan!"


Tên thái giám tùy thị quỳ phịch xuống lập tức.


"Truyền khẩu dụ của ta, tuyên Trấn Viễn hầu và Hữu Đô đốc tiến cung." Nữ đế nói, "Mang theo bản đồ đến đây."


Hai con tuấn mã phi nước đại, lao vút ra khỏi cổng cung lúc đêm khuya.


Lục Như Trác và Trấn Viễn hầu tình cờ gặp nhau ở Tuyên Đức môn, âm thầm cho nhau một ánh mắt.


Chắc chắn là ở nơi biên quan xa xôi kia đã xảy ra chuyện gì rồi.


"Thác Bạt Văn Trác vừa thả mồi nhử ra mà đã dẫn binh tấn công nhanh như thế, theo thần thấy, nhất định là đã chuẩn bị từ lâu." 


Trấn Viễn hầu đứng trong điện, nhìn Nữ đế ngồi ở nơi cao cao kia.


Nữ đế đỡ trán, những ngón tay xoa xoa thái dương.


Lục Như Trác quan tâm, hỏi: "Bệ hạ, có phải người lại bị đau đầu?"


"Không sao." Nữ đế nói, "Khanh có gì thì cứ nói đi."


"Vâng. Trước khi vào cung, thần vừa nhận được một phong thư do nghĩa nữ của thần gửi tới, vốn định rằng sớm ngày mai sẽ dâng lên Bệ hạ."


Tên thái giám vừa định đến gần lấy thư để dâng lên thì Lục Như Trác đã bước qua mặt hắn, tự đi đến trước mặt Nữ đế để dâng thư, dâng xong còn đứng bên cạnh người.


Hai ban văn võ, trên dưới trong triều cũng chỉ có một mình nàng được Bệ hạ tin tưởng đến như vậy.


Nữ đế nhận lấy thư, nhìn lướt qua một chút mà ánh mắt đã loé lên vẻ kinh ngạc, trên khuôn mặt đầy giận dữ đột nhiên loáng thoáng hiện hiện lên vẻ vui mừng.


"Nha đầu nhà khanh giờ đang ở biên quan? Lại còn lập được công lớn như vậy! Không hổ là kì tài chính tay khanh dạy dỗ."


Ngoài bảo vệ Nữ đế, tróc nã tội nhân, điều tra truy bắt, Cẩm Y Vệ còn tham gia vào những hoạt động quân sự bí mật. Đầu năm, Lục Như Trác đã phái một nhóm quan binh đi đến tận ngoài quan ải, bí mật nằm vùng để điều tra tình hình ngoại bang.


Lục Như Trác cũng chỉ cười cười, lắc đầu nói: "Nàng cũng là thần tử của Bệ hạ, quân thần luôn là tiên quyết, nhờ Bệ hạ dạy dỗ giỏi mà thôi."


"Khanh đừng có dỗ dành cho ta vui vẻ nữa đi." Nữ đế cười thành tiếng, gọi Trấn Viễn hầu giờ vẫn đang khó hiểu và khuôn mặt như đang phủ sương mù ở dưới điện lại gần, đưa thư cho hắn, "Tướng quân, khanh cũng xem đi."


Tên thái giám nhận lấy thư, đưa đến trước mặt Trấn Viễn hầu.


Không khí ngưng trọng trong điện dần loãng ra.


Trấn Viễn hầu đứng trước bản đồ biên quan tây bắc, chỉ vào tuyến phòng thủ phía đông Đồng Quan, nói: "Tuy đã kịp thời chặn được binh mã của Thác Bạt Văn Trác tại Đồng Quan, nhưng binh lực ở Đồng Quan không đủ mạnh, nếu Đồng Quan thất thủ thì quân địch có thể tiến thẳng vào kinh thành của chúng ta. Thần xin Bệ hạ được mang binh đi viện trợ!"


Lục Như Trác nói: "Tướng quân không cần quá lo lắng, nghĩa nữ nhà ta chắc chắn đã đi cầu được viện trợ từ nơi khác rồi, giờ phút này nói không chừng đã bao vây Thác Bạt Văn Trác rồi cũng nên."


Trấn Viễn hầu nhíu mày, nói: "Đại sự quốc gia, sao có thể hoàn toàn đặt hy vọng vào một người trẻ thổi?"


Lục Như Trác không tranh cãi với hắn, chỉ cười.


Nữ đế ngồi ở nơi cao, trấn an: "Tướng quân, tấm lòng lo cho giang sơn của khanh, trẫm thấu hiểu sâu sắc. Nhưng binh lực ở Đồng Quan xem ra là vẫn chống đỡ được thêm một hai tháng nữa, trước tiên trẫm sẽ phái người khác đến biên quan thủ trước, đợi đến ngày mai ngày kia có chiến báo mới về đây, nếu tình hình khẩn cấp, phái khanh đi cũng chưa muộn."


"Thần tuân chỉ."


"Lui xuống đi, Lục đô đốc ở lại."


"Thần cáo lui."


Trước khi đi Trấn Viễn hầu liếc nhìn Lục Như Trác một cái, biểu cảm trên khuôn mặt hắn giống hệt một vị quý phi thất sủng ôm trong lòng đầy oán hận.


Lục Như Trác suýt nữa thì bật cười thành tiếng.


Cửa điện Cần Chính cũng từ từ đóng lại.


"A Trác."


"Có thần."


Lục Như Trác vội vàng tiết chế cảm xúc, bước lên đỡ tay Nữ đế đứng dậy, đi cùng người trở về tẩm cung.


Cung nữ và thái giám trong hậu cung đã không còn lạ gì với cảnh này, đều biết rằng Lục chỉ huy sứ được Nữ đế sủng ái, ân sủng hai mươi năm không suy chuyển, thậm chí ban đêm được cho nghỉ lại trong tẩm cung người cũng không có gì hiếm lạ.


Mặc dù nói là như vậy, nhưng trong cung ngoài cung cũng vẫn là có chút lời đồn đại.


_______


Tẩm cung của Nữ đế.


Lục Như Trác đỡ Nữ đế ngồi xuống phượng tháp, vừa định đứng dậy Nữ đế đã liền kéo tay nàng lại, ho khan hai tiếng, khàn giọng nói: "Không sao đâu, ở lại cùng trẫm."


Lục Như Trác cởi giày quan thêu chỉ bạc ra, vén vạt áo bào, quỳ gối đối diện.


Trong điện chỉ thắp vài ngọn đèn, ánh sáng le lói không đủ khiến khuôn mặt Nữ đế càng thêm nhợt nhạt.

 

Người ho khan mấy tiếng.


"Bệ hạ!"


Nữ đế xua tay, tấm khăn tay lụa vàng giữ trên môi buông xuống, nói: "Đừng có sợ, tạm thời vẫn chưa chết ngay được, ít nhất cũng gắng được thêm hai ba năm." 


Khi còn là Trưởng công chúa, Nữ đế là người của binh gia, nói chuyện hiếm khi kiêng kỵ điều gì.


Lục Như Trác: "..."


Nữ đế nhìn vẻ mặt của nàng, cười: "Nhìn mặt khanh như là mở xưởng nhuộm vậy, không biết nói gì thì thôi đi, không càn phải nói. Trẫm giữ khanh lại là muốn hỏi khanh, khanh có nguyện ý để nha đầu nhà khanh ở lại đây phò tá Liêm Nhi không?"


Liêm, ấy là tên của đương kim công chúa. Nữ đế chỉ có một vị công chúa duy nhất, đã được lập làm Hoàng trữ từ lâu.


Lục Như Trác đứng thẳng người, cúi đầu vái lạy.


"Bệ hạ, nghĩa nữ của thần tính tình bướng bỉnh cố chấp, e rằng sẽ phụ lòng kỳ vọng của Bệ hạ."


Nữ đế phát ra tiếng than không đồng tình, nói: "Nó võ nghệ cao cường, đầu óc thông tuệ, sau này Liêm Nhi kế vị, chắc chắn sẽ lại tái diễn một phen gió tanh mưa máu. Người mà trẫm tin tưởng không có nhiều, phải chuẩn bị trước người có thể phò tá, giúp việc cho con bé."


Lục Như Trác bày ra vẻ mặt đau buồn chán nản, nói: "Bệ hạ, thần... đã thất sủng rồi sao?"


Nữ đế nghẹn lời trong họng, ngón tay cứ chỉ trỏ vào nàng hồi lâu mà một chữ cũng không nói nên lời.


Người tức giận, đánh vào cánh tay Lục Như Trác, mắng: "Khanh với ta đều là những kẻ mà nửa thân mình đã chôn xuống dưới đất rồi, nói gì vậy?"


"Bệ hạ, người đừng nói bậy, thần nhỏ hơn Bệ hạ gần mười tuổi cơ."


Nữ đế cầm cuốn sách trên bàn, cuộn lại, muốn đánh nàng.


"Ngươi còn nói!"


Lục Như Trác vừa cười vừa né.


Nữ đế đánh xong, bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Lục Như Trác nói cũng không phải không có lý. Lục Như Trác giờ còn chưa đến tuổi bốn mươi, dẻo dai khỏe mạnh, dung mạo trông cũng rất trẻ trung. Có lẽ vẫn có thể phò tá tân quân hơn hai mươi năm nữa, nhưng mà...


Nữ đế đặt sách xuống, vẫn nói: "Đợi nghĩa nữ nhà khanh về kinh, trẫm sẽ tự mình hỏi nó vậy."


"Vâng."

_________


Đồng Quan.


Tường thành kiên cố nay đã thủng lỗ chỗ, trong ngoài đâu đâu cũng có vết máu loang lổ. Trời vừa hửng sáng, thủ tướng Đồng Quan lập tức tuần tra trên tường thành, chỉ huy điều động bách tính đến giúp đỡ một tay, đưa binh lính bị trọng thương xuống. Gió rét căm căm, nhưng bước chân của chúng dân lại chỉnh tề có trật tự, không hề hoảng loạn lộn xộn.


"Văn Tướng quân." Một vị uý quan chạy lên, nói, "Dầu hoả, kim trấp, lôi mộc của chúng ta đều không còn nhiều."


"Đã giữ được mấy ngày rồi?"


"Nửa tháng rồi."


"Sắp rồi."


Uý quan không hiểu, hỏi: "Sắp gì ạ?"


Thủ tướng Đồng Quan quay đầu lại, nhìn về phía xa xa, nơi ánh ban mai mờ ảo.


Nơi đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển, tiếng chiến mã nện vó rầm rầm, những đòn bẩy bắn đá khổng lồ cứ tiến về phía trước, sừng sững như núi.


Quân địch lại bắt đầu công thành.


Bước chân của dân chúng nhanh hơn, đưa thương binh xuống, các chỗ bị thủng trên tường thành đều đã có binh lính lấp vào.


Đồng Quan bị vây, tấn công mãi mà không hạ được thành, Thác Bạt Văn Trác bèn đích thân dẫn quân tấn công, chỉ huy các tướng sĩ vung đao gào thét xông lên như những con sói đói ngửi thấy mùi máu tanh.


Quân địch khí thế ngút trời, uý quan cầm đao trong tay, vô thức giật lùi lại một bước.


Thủ tướng Đồng Quan giương cung sắt, một mũi tên xuyên qua người một tên tướng địch ở phía trước, hô lớn: "Huynh đệ, viện quân sắp đến rồi! Giữ chân chúng ở đây cho ta! Lập được công thì sẽ được thăng quan tiến chức! Huynh đệ, xông lên!"


Viện quân? Viện quân nào?


Tướng bên cạnh Thác Bạt Văn Trác giữ cương ngựa lại, nhìn ra phía sau, các binh lính nghe thấy lời ấy cũng vô thức ngừng bước.


Thác Bạt Văn Trác dùng sống đao đập vào mông con ngựa của phó tướng, hô lớn: 


"Không có viện quân, chỉ là kế nghi binh của chúng thôi! Xông lên, hạ Đồng Quan, thẳng tiến hoàng thành! Đoạt lấy đầu của Hoàng đế!"


Tiếng la hét vang trời.


Vang lên từ phía trước, cũng vang lên từ phía sau.


Vang lên từ phía sau?


"Không xong rồi, Đại hãn, quân Sở đánh cánh phải của chúng ta!"


"Báo cáo đại hãn, cánh trái bị tấn công!"


"Đại hãn, trung quân bị chặn lại!"


Thủ tướng Đồng Quan nheo mắt, nhìn thấy một vệt bạch y loé sáng trong số viện quân, giơ tay ra lệnh: "Mở cổng thành!"


"Tướng quân có lệnh, mở cổng thành!"


"Giết!"


Bạch y nhuộm máu tươi, nữ tử khoác áo choàng giờ không đội mũ che mặt, vung lưỡi kiếm mà mặt lạnh như tiền. Kiếm pháp của nàng rất hoàn hảo, kiếm pháp do chính cô cô của nàng dạy, nàng cũng đã từng giết người, chỉ là chưa bao giờ nhiều người như lần này.


Tay đã mỏi rã rời nhưng kẻ địch vẫn không ngừng tràn đến.


Mắt nàng bị bao phủ bởi một màu máu, trên mặt cũng nóng rực vì máu, không phân biệt được đó là máu của ai.


Tiếng gió bên tai dần chậm lại, nàng thu kiếm về, phía trước cuối cùng cũng không còn bóng người nữa. Các ngón tay rã rời, tê tái, nhưng vẫn nắm chặt thanh kiếm.


Kiếm cô cô tặng nàng, thanh kiếm tên Xuân Đài.


Nàng sừng sững trên lưng ngựa, xung quanh là thi thể kẻ địch chất thành núi, tràn thành biển.


Đội Tinh nhuệ bảo vệ Thác Bạt Văn Trác tháo chạy khỏi chiến trường, thủ tướng Đồng Quan dẫn quân Sở đuổi theo sát sao.


Đợi đến khi hắn quay trở về thành, nữ tử đến báo tin mật thám và cũng chính là người dẫn viện quân kịp thời trở về tiếp viện ấy, đã biến mất từ lúc nào.


"Bùi đại nhân đâu rồi?"


Vị tướng trong thành ngơ ngác, đó là ai? 


Chưa từng nghe nói có vị đại nhân nào họ Bùi cả.


Một tiểu tướng trong viện quân của Thái Nguyên phủ đến tiếp viện thì nói: "Bùi đại nhân đã thay một bộ xiêm y mới, xong đi rồi."


"Đi rồi ư?" Thủ tướng Đồng Quan ngồi trên ngựa, tay cầm dây cương, con ngựa hít thở thật gấp, lại nghe hắn hỏi, "Đi đâu rồi?"


"Có vẻ như là đi về hướng kinh thành."


Thủ tướng Đồng Quan gật đầu, không hỏi thêm nữa. Sau khi xử lý xong quân vụ, hắn thắp đèn viết chiến báo, quan binh nhận thư  rồi cấp tốc phi ngựa suốt đêm cả đêm để về kinh, ngựa phi như bay.


Kinh thành, bấy giờ lại đón một trận tuyết nữa.


Nha hoàn, tiểu tư của Lục phủ đều đã thay sang y phục mùa đông mới may, ngoài cửa lớn cũng treo cao đèn lồng đỏ, dường như là khắp nơi hân hoan.


Lập Xuân bưng một đĩa mứt đứng ở hành lang nhìn Lục Như Trác đang trông coi người hầu trong phủ giăng đèn kết hoa trong sân, lúc đứng mà nhìn, lúc ngồi mà nhìn, lúc nằm mà nhìn, lúc khoanh tay mà nhìn, lúc liếc mắt mà nhìn.


"Lục Như Trác, đủ chưa vậy, người ngoài không biết lại tưởng Lục phủ của cô sắp có chủ tử thành thân đấy. Lục đại nhân một thân một mình hưởng thụ phú quý những hai mươi năm, giờ cuối cùng cũng tìm được người để chia sẻ rồi à?"


Bên tai liền vang lên tiếng gió bị xé nát.


Lập Xuân nghiêng đầu tránh, vừa định cười lớn chế giễu thì lông tơ trên người đột nhiên dựng đứng, vội lùi ra sau, ngã phịch xuống, suýt chút nữa là không kịp tránh cái thứ ám khí vừa bay sượt qua da đầu.


Nàng ngậm miệng lại ngay.


Lục Như Trác đi tới, rút đồng tiền đồng Khải Nguyên Thông Bảo đã cắm sâu nửa tấc vào trong cột gỗ ở hành lang ra, bỏ vào túi tiền, cười với nàng, nói: "Nhớ trả tiền sửa cột cho Quản gia."


Lập Xuân: ".."


Hai ngón tay của Lục Như Trác nhón một viên mứt mơ trong đĩa của Lập Xuân, bỏ vào miệng, một cách vô cùng tao nhã.


Sau đó nàng phủi tay, sải bước đi ra, lại nói: "Đi thôi, đi tuần tra doanh trại."


Lập Xuân vừa đuổi theo vừa nhét đầy mứt vào miệng, ném chiếc đĩa không cho hạ nhân đang đứng bên cạnh, lúng búng nói: "Đến đây, đến ngay đây."


Lục Như Trác cài roi dài vào bên eo, giật cương thúc ngựa phi về phía doanh trại, theo sau nàng là là một toán quan binh mặc vải trắng choàng ngoài giáp bạc, quân dung hết sức chỉnh tề. Lá cờ thêu chữ 'Lục' màu đỏ trên nền vải màu đen bay phấp phới xa dần cổng phủ, chỉ có quản gia đứng ở cửa dõi theo giờ lới thu lại tầm mắt, vừa định ra lệnh đóng cổng thì phía xa ngoài kia lại vang vọng lên tiếng vó ngựa dồn dập.


Kẻ nào to gan, dám phi ngựa trước cổng phủ Hữu đô đốc?


Người trên ngựa ấy đội mũ rộng vành che khuất khuôn mặt, trên thân là một bộ y phục màu xám tro, toát vẻ bụi bặm, khí chất phong trần.


Quản gia đi ra, vẻ mặt nghi hoặc, khi ấy người trên ngựa mới vén tấm sa che mặt lên, một giọng nói quen thuộc cũng cất lên: "Hà cô cô."


Quản gia nhìn thấy rõ khuôn mặt phía sau vành chiếc mũ, vui mừng khôn xiết: "Là tiểu thư sao?!"


Bùi Ngọc gật đầu, cười nói: "Là ta."


Quản gia nhìn sang một người lính gác ở cổng, dặn dò: "Mau mau! Mau đến doanh trại báo cho đại nhân, tiểu thư bình an trở về rồi!"


Người lính gác thưa vâng, đang định quay về dắt ngựa thì Bùi Ngọc lên tiếng ngăn lại, nói: "Không cần, ta sẽ đến doanh trại, đằng nào cũng đã xa kinh thành lâu rồi, tiện thể gặp bạn bè luôn."


Hà quản gia dạ vâng.


Bùi Ngọc nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền nhấc vó chạy đi. Nhưng, chẳng được mấy bước nó lại dừng lại.


Hà quản gia nhìn Bùi Ngọc quay đầu đi rồi lại quay trở lại: "Tiểu thư?"


Bùi Ngọc mím môi, nói: "Ta muốn tắm rửa thay y phục trước."


Hà quản gia cười, cầm lấy tay Bùi Ngọc dẫn vào trong, vừa vào cửa đã sai người chuẩn bị nước nóng, mà Bùi Ngọc thì thậm chí không quay về phòng mình, cứ một đường đi thẳng đến phòng tắm để tắm rửa.


Người lính gác nhận lệnh khi nãy giờ gãi đầu gãi tai, bước vào hỏi Hà quản gia: "Hà cô cô, thế ta còn phải đến doanh trại báo tin không?"


Hà quản gia xua xua tay, "Không cần nữa đâu."


______


Doanh trại Hoàng thành.


Lục Như Trác vừa tuần tra xong một vòng, tiện thể thong thả đứng xem tỉ võ ở võ trường, muốn chọn ra vài người trẻ tiềm năng. Các tướng sĩ trong doanh trại tha thiết muốn giữ nàng lại dùng bữa trưa, Lục Như Trác cũng đồng ý, đang cùng một vài vị tướng rảo bước trong doanh trại, vừa đi vừa nói chuyện.


Chợt có tiếng có ngựa nện nền đất vọng lại từ nơi xa. Lục Như Trác ngẩng đầu nhìn về phía ấy, ý cười thắm đượm dần dần lan toả trong đáy mắt.


Lập Xuân đứng thẳng lên mà vẫy vẫy tay, chỉ ngại có thuộc hạ ở đó nên mới không dám hô lớn tiếng.


Người trên thân ngựa ấy đi thẳng đến đây, một đường thông suốt không bị cản trở, một người một ngựa thong dong tiêu sái, gọn gàng nhanh nhẹn lật người xuống ngựa.


Vải choàng đỏ thẫm tung bay trong gió ở sau lưng, nữ tử trẻ tuổi ấy có gương mặt hồng hào và mái tóc đen nhánh, quỳ một gối xuống, giọng nói vang vọng:


"Cẩm Y Vệ, Thân quân Đô chỉ huy sứ ty Bùi Ngọc, bái kiến Chỉ huy sứ!"


Sự hân hoan hạnh phúc trên gương mặt Lục Như Trác là không thể giấu được, đỡ cánh tay nàng dậy, giọng nói đầy ắp sự quan tâm: "Chiến báo còn chưa về đến kinh thành mà sao con đã về đến đây rồi?"


"Cô cô, con..."


Vòng tay Lục Như Trác bỗng nặng trĩu, ngay lập tức, nàng đỡ lấy cả cơ thể đang ngã xuống của người trẻ tuổi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[CUNG] VĂN ÁN

Nàng xuyên không trở thành một cung nữ trong lãnh cung, không có khát vọng, lại không có nơi thể hiện bản thân, buộc lòng phải sống dưới hơi tàn của vương quyền, từng bước cẩn thận, lo lắng chu toàn. Nàng là Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung, thanh lãnh như hồ nước, dù là ai đi chăng nữa cũng không tài nào nhìn thấu đôi mắt u lãnh bị tầng tầng lớp lớp giả dối bao phủ. Nàng là Quý phi cao cao tại thượng, kiêu căng lộng lẫy, dung mạo băng giá lại ẩn hiện cái dịu dàng. Thanh khiết như lá sen giữa hồ, trong trẻo như giọt sương dưới trăng, đỏ rực chói lọi như lửa múa. Một người là trăng sáng rọi trên hồ, một người là vết chu sa trong lòng, tiến thoái lưỡng nan, vô pháp chu toàn. Sẽ cúi đầu để giữ trong tay một ánh trăng sáng, hay sẽ ngẩng đầu để nhìn hào quang vạn trượng? Một người là thời gian kinh diễm, một người là tháng năm dịu dàng. Bản edit lại của Cung Loạn Thanh Ti cho mượt mà trau chuốt (bản cũ 8 năm trước quá tệ), độc quyền nhà mới, nhà cũ không có.  

[TRÂM] CHƯƠNG 8

"Đồng Quan đại thắng!" Một người một ngựa, tay cầm chiến báo, bất kể ngày đêm vượt qua bao thành trì của nước Sở, khi về đến kinh thành vó ngựa vẫn không hề nghỉ, một mạch phi thẳng vào trong trùng trùng cung môn. "Khởi bẩm Bệ hạ, Đồng Quan đại thắng!" Tín binh mang một thân phong trần mệt mỏi, quỳ một gối trước ngự tọa, hai tay dâng chiến báo. Tin Đồng Quan đại thắng nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hiếu Vũ hoàng đế hiếu chiến, chiến sự biên cương không ngớt, may nhờ có Vinh Gia trưởng công chúa trị quân tài tình thì quốc gia mới bảo tồn được quốc lực. Từ khi Nữ đế đăng cơ thì Đại Sở quốc phú binh cường, biên cương đã yên ổn được hơn hai mươi năm, các nước chư hầu năm nào cũng đều đều tiến cống.  Lần này Tiên Ti lại bất ngờ xâm phạm lãnh thổ, hạ liên tiếp ba thành, bày binh bố trận dồn lực trấn giữ Đồng Quan. Tin trong dân chúng truyền đi chậm, mấy ngày trước bá tính ở kinh thành mới hay tin khói lửa chiến sự phương Tây Bắc lại nổi, ai nấy đều phẫn nộ, hận không...

[ĐÔNG GIAI] CHƯƠNG 1

Có cỗ xe ngựa trên con đường mòn dẫn ra khỏi quan ải. "Cửu ca nhi, chi của lão gia Đông Giai thị chỉ còn lại một chút huyết mạch là ngài thôi. Giờ đây từ phía Bắc cho đến tận cửa ải đâu đâu cũng đầy quan phủ lùng sục truy nã ngài, hay là ngài theo lão về quê nhà Giang Nam ẩn náu một phen đi!" Hàn Tiên Niệm, vị tiên sinh chưởng quỹ của phủ Đông Giai nắm chặt lấy cương ngựa của Đông Giai Nạp Đa, hai người cứ giằng co như thế. "Về Giang Nam? Về Giang Nam thì làm được gì!" Trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông, Đông Giai Nạp Đa hét lên với đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời: "Thù này mà không trả thì Đông Giai Nạp Đa ta chẳng còn xứng là nữ nhi Đông Giai thị! A mã ơi, ngạch nương ơi... trời ơi là trời!" Vừa nói nàng vừa gục xuống lưng ngựa, khóc nức nở không thành tiếng. "Cửu ca nhi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa muộn!" Hàn Tiên Niệm nhớ lại những ngày tháng bi thương thê thảm cuối cùng của những người trong gia tộc Đông Giai...